Thứ Năm, 12 tháng 1, 2017

Mưa

Lâu rồi nó không viết về mưa, cũng không còn thấy trống trải, chênh vênh khi nhìn mưa. Cái cảm giác cô đơn đã dần biến mất khi anh đến bên nó, người con trai tìm thấy nó vào những ngày mưa và sưởi ấm nó bằng những ánh nắng vàng rực rỡ. Nó thầm cảm ơn vì anh đã dành cho nó một tình yêu ấm áp, đã mở ra cho nó cánh cửa mới, để nó buông bỏ nỗi đau lại phía sau mà bước tiếp. Để nó có thể đóng lại khoảng trống mờ mịt mà nó phải đối mặt những ngày tháng qua

Mỗi lần nhìn mưa, cho dù là cơn mưa rào trong những ngày hè nắng nóng, hay là những cơn mưa dầm vào những ngày lạnh buốt như thế này. Chỉ cần là mưa, chỉ cần là những giọt nước rơi vô thức không chút cảm xúc thôi cũng khiến nó chợt buồn, chợt cô đơn.

Mưa vốn dĩ luôn mang đến cho người khác tâm trạng buồn, nhưng mưa mùa đông lại càng trở nên buồn hơn bởi sự lạnh buốt khiến con người ta cần hơi ấm, cần được che chở. 

Nó yêu anh, nó đã yêu anh bằng trái tim mang nhiều tổn thương, bằng lòng tin không trọn vẹn, bằng tâm hồn chẳng còn hồn nhiên. Yêu anh nhưng nó vẫn luôn hoài nghi, vẫn luôn lo sợ, hoài nghi về thứ tình cảm đang dần lớn lên trong nó và sợ một ngày nó chẳng đi cùng anh đến cuối con đường.




Anh yêu nó, anh đã yêu nó, đã yêu một đứa con gái chẳng xinh đẹp, chẳng giỏi giang cũng chẳng đáng để anh tự hào như nó vẫn thường tự hào về anh. Anh của trước đây nó không biết và cũng không muốn biết, bởi cho dù anh có xấu xa hoặc tồi tệ đến thế nào cũng không ảnh hưởng đến anh của nó bây giờ. Điều nó quan tâm đó là anh của hiện tại, anh của tương lai và anh của nó sau này khi đã bất chấp để bên nó.

Đã có lúc nó thấy anh ở nó thật xa, anh ở trên nó thật cao, và anh ở phía mà nó không thể tìm được mỗi lúc cần. Những lúc nó cảm thấy bất an, nó cảm thấy hoang mang, vì nó sợ đôi tay nó quá nhỏ bé để có thể nắm chặt tay anh, chân nó không đủ dài để bước kịp cùng anh. Và nó sợ anh sẽ dần khuất xa khỏi tầm nhìn của nó, đi xa khỏi tầm với của nó.

Anh không hoàn hảo, cũng không hơn người khác, nhưng vì anh là người cho nó sự bình yên, cho nó sự ấm áp và cho nó sự an toàn. Bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến nó cần có anh bên cạnh, cần có anh đi cùng chặng đường phía trước. 

Vì nó tự ti, vì nó không cảm thấy tin vào bản thân, vì nó cứ tự hạ thấp mình và vì nó cứ nghĩ mình kém cỏi nên lúc nào nó cũng mang trong mình suy nghĩ không xứng đáng với anh. Đôi khi nó cảm thấy áp lực, cảm thấy mệt nhoài với những suy nghĩ làm gì đó để có thể tự tin đứng cạnh anh. Nhưng bản chất nó vốn thế, mãi cũng không thay đổi được, cho dù đã nhiều lần cố gắng, nó đều thất bại.

Từ khi yêu anh nó đã cố gắng thay đổi bản thân, cố gắng làm những gì để phù hợp với anh, để anh cảm thấy hài lòng hơn. Vì nó biết nó với anh đối lập quá, nó với anh có nhiều điểm khác nhau quá. 

Nhìn anh, nhìn anh thật kỹ, thật lâu, càng nhìn nó càng thấy anh cứ xa vời với nó, anh cứ chẳng ở cùng với thế giới của nó. Nó sợ, sợ anh chỉ là giấc mơ, anh chỉ là những ước muốn mà nó hay nghĩ đến, để rồi một lúc nào đó anh sẽ tan biến, anh sẽ chẳng còn ở cạnh nó nữa. Và thực tế sẽ đánh thức nó dậy, sẽ để nó nhìn thấy anh đang ở cạnh một người con gái khác hoàn hảo hơn nó. Nó sợ, rất sợ và nó chỉ biết gọi anh, gọi xem anh có còn ở đó để trả lời nó không, anh có phải là thật không, hay chỉ là những giọt nước ngoài kia, dễ tan biến khi gặp gió

Mấy nay trời mưa lạnh, không khí thật là khiến người ta cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo hơn. Nhất là đối với những đôi yêu xa như nó, anh và nó cần hơi ấm của nhau nhưng khoảng cách lại khiến mọi thứ trở nên xa xỉ. Anh ở đó cũng cô đơn, cũng buồn, cũng cần có nó nhưng anh đâu biết, ở đây nó cũng cần anh, cần anh lắm.

Nó tủi thân khi cứ nhìn thấy người ta quan tâm nhau, người ta thủ thỉ, người ta nhìn nhau đầy âu yếm mỗi ngày. Nó chẳng ngủ được, cũng chẳng thể thoải mái, đôi khi là đang nói chuyện vui vẻ với anh nhưng lại có thể nổi cáu, tức giận chỉ vì nhìn thấy người ta yêu thương nhau, mà nó thì xa anh quá. Những lúc như thế nó chẳng thể kiểm soát được cảm xúc, chẳng thể điều khiển được lời nói để không làm anh buồn. Nó thấy ghét chính nó, thấy giận bản thân, vì nó khiến cho anh phải lo lắng, sợ hãi.

Nhưng anh có hiểu được cho nó không anh? Anh có hiểu được nó cần anh lắm không? Nó cô đơn khi phải đối diện với mọi thứ đang diễn ra, những lúc đấy nó chỉ muốn gọi tên anh, chỉ muốn kéo anh về cạnh nó, thật gần, thật gần, để nó biết rằng anh sẽ chẳng bỏ rơi nó đâu. Để khẳng định rằng anh đang yêu nó thật đấy, anh đang ở cạnh nó thật đấy, anh sẽ không thay đổi đâu, kể cả sau này có chuyện gì đi nữa anh cũng nắm chặt tay nó như bây giờ.

Mưa buồn, buồn và lạnh lẽo, vì thế mà nó chẳng bao giờ thích mưa, mưa khơi gợi cho nó nhiều cảm xúc không tên, nhiều nỗi sợ chẳng cất thành tiếng. Mưa làm nó ích kỉ, làm nó vô tâm, làm nó thấy yếu đuối. Vì nó muốn có anh, vì nó tự nhiên ghét anh khi anh chẳng gần nó, vì nó thấy mình cô đơn. Cô đơn giữa cuộc tình nồng nàn của nó lúc này.

Nó chưa bao giờ chán yêu anh, cũng chưa bao giờ thấy mệt mỏi vì tình yêu của anh, lại càng không có suy nghĩ nhàm chán khi suốt ngày được anh quan tâm, chiều chuộng. Đối với nó, tất cả đều đáng trân trọng, đều đáng giá hơn mọi thứ. Nó biết, đối với nhiều người, nó đã và đang hạnh phúc hơn gấp trăm ngàn lần, nó cần phải biết gìn giữ điều đó.

Thế nhưng có đôi khi đang yêu anh, đang vui vẻ cùng anh, đang thoải mái như thế vậy mà chỉ cần một câu nói bâng quơ, một hành động vô ý hay một chút gì đó thoáng qua cũng khiến cảm xúc của nó thay đổi. Nó có thể buồn được ngay, có thể khóc được luôn hay có thể tít mắt cười trở lại. Anh đã chiếm lĩnh cảm xúc của nó quá lớn, lớn hơn cả sự mạnh mẽ mà nó luôn cố gắng tạo dựng.

Mưa, mưa từ hôm nay và mưa của sau này sẽ chỉ khiến nó nhớ anh, khiến nó nghĩ về anh mà thôi. Hãy luôn bên cạnh em nhé? Em chỉ cần có thế, cho dù có chuyện gì xảy ra, dù em có như thế nào, hay dù em có khiến anh đau lòng, nếu còn yêu em, xin anh hãy đến bên em và ôm em anh nhé? Em yêu anh nhiều lắm? 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét