Lần đầu tiên trong đời em cảm thấy cuộc sống này thực sự bất công với bản thân mình. Tại sao lúc nào cũng là em, câu hỏi đó luôn hiện hữu trong suy nghĩ kể từ khi em sinh ra đến giờ. Ngay từ nhỏ, khi chỉ là một đứa trẻ, em đã luôn cảm thấy mình bị phân biệt đối xử so với các chị em trong gia đình. Lúc nào cũng thế, luôn là những điều khiến em bị tổn thương rất nhiều.
Nếu như một đứa trẻ luôn nhận được sự quan tâm, yêu thương và chăm sóc đồng đều từ gia đình, thì có lẽ em sẽ có những suy nghĩ và cách sống khác. Tuy em còn rất nhỏ, nhưng nhận thức đã có phần hiểu hết được những gì mà người khác dành cho mình. Lúc đó, em luôn cảm nhận được sự thiếu thốn tình cảm, thiếu thốn sự quan tâm từ người thân. Cảm giác như mình không phải là con của bố mẹ, cũng không phải là ruột thịt của mọi người.
Không biết do em quá để ý hay vì tự em tạo ra cho mình những áp lực như vậy. Trong kí ức của em đọng lại cho đến bây giờ, tất cả mọi việc, không phân biệt to nhỏ, nhẹ nhàng hay nặng nhọc, em đều là người đầu tiên phải làm việc đó. Có những việc nhẽ ra phải dành cho chị, hay có những việc từ năm lớp 1 em đã phải làm
nhưng em của em lên đến cấp ba may ra nó mới phải động đến. Có những hôm đi học cũng phải bắt nghỉ ở nhà làm, việc gì nặng phần cho em còn việc nhẹ dành cho chị hoặc em, với lời giải thích rằng em khỏe hơn làm nhanh hơn.
Thế nhưng khi có gì ăn cũng đều là người khác phần hơn, em không ăn cũng được, có sao đâu, đi đâu chơi cũng chẳng đến lượt. Mua quần áo cũng chỉ là em được mua, mình tự kiếm tiền mua lấy... Có rất nhiều thứ khiến em luôn cảm giác mình không phải là ruột thịt của mọi người, em thấy mình bị coi thường, lợi dụng và không công bằng. Chính vì thế mà em ghét nhất những ai coi thường người khác, phân biệt đối xử dù mình có cố gắng đến mức nào.
Anh! Em yêu anh rất nhiều, anh là người con trai đến bên em muộn nhất nhưng lại là người cho em tình yêu nhiều nhất. Chính vì anh chưa bao giờ coi thường em, luôn tôn trọng em mà em đã thực sự cảm thấy mình sống có ý nghĩa, anh tạo cho em niềm tin, cho em sức mạnh để em cố gắng vượt qua tất cả.
Cho dù anh có những thứ em không thích, em không vui hay còn chưa tin tưởng, thế nhưng em chỉ cần ở anh sự tôn trọng và công bằng. Anh đã làm được, và đó chính là thứ khiến em có thể cố gắng ở bên anh mãi, chấp nhận vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Nhưng gia đình anh lại khác, hoàn toàn khác, em đã nhận thấy được sự không tôn trọng và không công bằng trong cách nói chuyện của mọi người ngay từ lần đầu tiên em về nhà anh ra mắt. Nhưng vì anh, em luôn cố gắng ngụy biện rằng đó chỉ là do mọi người chưa hiểu em, sau này nếu tiếp xúc lâu dần mọi người sẽ khác. Cứ thế em chấp nhận che dấu đi tất cả, luôn đem những cái tốt hiện hữu lên còn cái xấu thì che lấp đi.
Nhưng anh biết không? Em càng cố gắng em lại càng cảm thấy hụt hẫng và thất vọng, em thấy mình cứ ngày càng xa dần với gia đình anh. Áp lực tăng lên từng ngày và nó khiến em chưa bao giờ cảm thấy thoải mái và tự tin bước chân vào nhà anh. Mọi người tự tạo cho em những khoảng cách, những rào cản, những mệt mỏi khiến em thấy việc phải về chung sống với gia đình anh thực sự quá áp lực với em.
Có thể anh cảm thấy việc gia đình anh như thế là bình thường, không có gì cả, là do em tự suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Đúng, anh suy nghĩ như vậy hoàn toàn đúng, vì đó là gia đình là ruột thịt là người thân của anh, nên dù có như thế nào mọi người cũng vẫn nằm trong danh sách những người anh yêu quý nhất. Hoặc do anh sống quen với những điều đó rồi nên anh cảm thấy bình thường.
Nhưng thử hỏi, gia đình em có ai soi anh, có ai như thế nào với anh không? Mọi người luôn vui vẻ, quý mến anh, không ai tạo cho anh chút áp lực nào. Ngay cả cháu em nó cũng quý anh, vui vẻ và thân thiện với anh, còn ngược lại cháu anh thì sao? Anh hiểu điều đó mà phải không?
Khi em bị bố mẹ và mọi người trong gia đình em coi thường em, đến bây giờ nó vẫn luôn là một vết thương lòng vô cùng lớn đối với em. Lúc nào em cũng sợ, cũng lo lắng cũng suy nghĩ đến, không dám làm sai không dám làm phật ý người khác. Làm gì cũng phải để ý đến cảm xúc và cái nhìn của mọi người, em chỉ sợ em lại làm điều gì đó không đúng, để mọi người coi thường và nhắc nhớ lại nỗi đau. Em chỉ mong anh và người nhà anh đừng đối xử với em như vậy thôi.
Khi nói chuyện với chị về vấn đề công việc, em đã cảm thấy mình bị coi thường rồi, đó là lí do tại sao em không thích nhờ vả ai. Vì khi mang ơn người khác mình sẽ không dám nói gì, cái gì cũng phải trong khuôn khổ của sự mang ơn, mình nhận rồi thì sau này làm gì cũng phải nhìn lại cái đó để mà cư xử với người cho mình. Kể cả người ta có chửi có như thế nào cũng vẫn phải chấp nhận vì đã mang ơn người ta mà. Giống như việc chị Quỳnh nói rằng vì chị cho tiền anh suốt nên chị nói anh phải nghe, không dám cãi.
Em nhận được công việc này em vui rất nhiều vì thứ nhất cũng toại nguyện được việc không làm anh vất vả nữa, thứ hai là bố mẹ em cũng vui và thứ ba là em không phải nhờ vả chị anh hay người nhà anh nữa. Nghe những lời nói của mọi người mà em cảm thấy xót xa lắm, nằm cạnh anh khiến em cũng không còn thoải mái được. Khi nghe tin được nhận sao em thấy mình như chút đi biết bao nhiêu gánh nặng trên vai. Em không sợ khổ, không sợ vất vả, em sẽ cố gắng được, miễn là điều đó khiến tất cả mọi người thoải mái vui vẻ. Đặc biệt là đừng có cái nhìn của sự coi thường dành cho em.
Vậy mà hôm nay đúng là một ngày đen tối nhất trong cuộc đời em, mọi thứ như vừa được mở ra đã vội đóng lại một cách nhanh chóng. Vừa mới hôm qua thôi biết bao niềm vui thì hôm nay đã thực sự hụt hẫng, chênh vênh và cảm giác như em đang lênh đênh một mình giữa biển cả. Em chẳng còn muốn víu vào ai, không muốn ai cứu mình, em muốn thả trôi chính mình vào dòng nước. Nhấn chìm và biến mất, có lẽ như thế em cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không còn phải gồng mình lên để nghĩ đến quá nhiều thứ xung quanh.
Em thấy mình bơ vơ, chẳng biết đi đâu về đâu, ở trên Hà Nội tiếp tục đi làm cũng không được nữa, về Nam Định không muốn ở cùng anh vì em hết tự tin rồi, về nhà thì em không dám đối diện với bố mẹ... Em muốn đến một nơi không ai biết, không ai hiểu, muốn biến mất anh ạ. Thực sự em không thể hiểu nổi tại sao cuộc sống lại cứ xô đẩy cứ bất công với em như vậy chứ? Tại sao? Tại vì em không tốt, em không xứng đáng được nhận điều gì đó một cách trọn vẹn hả anh?
Lúc nào cũng chỉ cho em chạm vào một chút sau đó nhẫn tâm đẩy em ra để rồi cướp mất chúng khỏi em. Em thấy mình thực sự vô dụng và thất bại hoàn toàn ngay chính bản thân mình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét