Em giận! Em nói anh tự tìm hình phạt cho mình rồi tự thực hiện đi.
Anh nói! Anh sẽ làm theo bất cứ hình phạt nào mà em nghĩ ra, anh đều thực hiện hết
Em buồn! Buồn vì em muốn mọi thứ tự nhiên, mọi thứ là tự nguyện và thoải mái chứ không ép buộc
Anh buồn! Buồn vì không nghĩ ra được hình phạt gì để làm em bớt giận, em có thể vui vẻ trở lại
Em khóc! Khóc vì điều em muốn chỉ là hãy ôm em vào lòng vỗ về, quan tâm em, nhưng anh lại ở xa quá, chẳng thể nào được nép vào lòng anh mà tủi hờn, mà được anh an ủi, yêu thương
Anh sợ! Sợ em im lặng, sợ em không nói gì, sợ người anh yêu tạo ra những khoảng trống và những tổn thương khó quên.
Em cần! Cần nhận được sự chân thành hối lỗi từ anh, nhận được thái độ biết mình đã sai và để em biết anh sẽ không để điều này xảy ra lần nữa
Anh hiểu! Anh luôn hiểu và luôn nhìn thấu mọi suy nghĩ, mọi mong muốn và mọi điều bên trong em, kể cả em không cần nói ra.
Em nhớ! Nhớ anh vì giận anh, nhớ anh vì không thể nói chuyện với anh thoải mái dù lòng rất muốn nói, nhớ anh vì muốn gặp anh, nhớ anh vì trong lòng cảm thấy tủi thân.
Anh nhớ! Nhớ em vì đã để em buồn, nhớ em vì không thể vui vẻ, quan tâm em bình thường, nhớ em vì muốn gần em nhưng không được, nhớ em vì trong lòng cảm thấy có lỗi.
Em vui! Vui vì tình yêu của em đã vượt qua được giới hạn của sự tủi hờn, vượt qua cái tôi cá nhân, vượt qua chính bản thân để nói chuyện bình thường được với anh, để biết mình yêu anh nhiều hơn tất cả
Anh vui! Vui vì em đã lại yêu thương anh như trước, vui vì đã không để anh cảm thấy có lỗi và buồn lòng.
Em hạnh phúc! Hạnh phúc ngập tràn khi anh luôn dành đến em những điều bất ngờ. Hạnh phúc vô bờ bến khi được anh tặng hoa, trao những nụ hôn gấp gáp nhưng tràn đầy yêu thương sau bao ngày xa cách. Em là người con gái hạnh phúc nhất trên đời này khi được đón nhận tình yêu, sự quan tâm, thấu hiểu và lãng mạn từ anh, anh không phải hoàng tử, cũng chẳng phải soái ca nữa. Anh là chính anh, người em yêu và yêu em, người mà mang đến cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này em chưa một lần trải qua. Anh không giống ai, không sánh được với ai bởi anh hơn tất cả những người khác, anh luôn nhất, đẹp nhất, tốt nhất, thông minh nhất, giỏi nhất, tình cảm nhất và vân vân nhất...
Anh hạnh phúc! Hạnh phúc của anh em không dám khẳng định bởi em chưa làm gì cho anh, em cũng chưa bao giờ đem đến anh những điều tốt đẹp nhất mà em muốn. Nếu có thể, hãy chờ em anh nhé, em sẽ cố gắng, cố gắng vào một ngày nào đó em sẽ dành những điều tốt đẹp nhất mà em muốn dành đến anh. Chỉ có điều ngay cả những thứ em muốn nó lại nằm ngoài khả năng, nhưng em tin và khẳng định với anh rằng " Tình yêu này em dành cho anh là tuyệt đối, luôn luôn tuyệt đối và chân thành nhất ". Nếu không hạnh phúc hãy nói với em nhé? Em sẽ cố gắng nỗ lực đem hạnh phúc đến cho anh.
Anh biết em thích hoa, anh biết em là đứa không coi trọng vật chất, vì thế anh luôn dành đến em những điều lãng mạn nhưng không khiến em có suy nghĩ về vật chất tồn tại trong mối quan tâm từ anh. Em thích hoa, nhưng nếu là người em yêu tặng, người cũng yêu em tặng thì em mới cảm thấy món quà đó có ý nghĩa. Thật hạnh phúc là em có cả hai, có được người yêu em và người em yêu, để mọi món quà anh tặng em đều ghi nhớ và khắc sâu vào trái tim, em sẽ chẳng bao giờ quên, quên cái cảm giác anh tặng hoa em và nói lời xin lỗi, sau đó là hôn em. Em cảm nhận được trọn vẹn tình yêu của anh từ nụ hôn đó, cảm nhận được mọi sự yêu thương, chân thành từ anh qua ánh mắt, nụ cười và hơi thở. Vì em biết " Chúng mình yêu nhau rất nhiều "? Phải không anh?
Em vẫn cứ thẫn thờ, cứ thi thoảng lại ngồi nhớ lại lúc anh hôn em, cảm giác hạnh phúc đó sẽ chẳng bao giờ em quên được, sẽ chẳng bao giờ phai nhạt đi. Nụ hôn sau giận hờn, sau nhớ nhung, sau tất cả, để rồi mình lại yêu nhau nhiều hơn mỗi ngày.
Anh có bao giờ không thích em mít ướt không? Anh có không thoải mái vì động tí em lại rơi nước mắt không? Và sẽ có lúc nào đó anh cảm thấy phiền, cảm thấy khó chịu khi cứ phải nhìn thấy em yếu đuối như thế? Nếu yêu em và đủ hiểu em, anh sẽ thấy được rằng em chỉ có thể yếu đuối, chỉ có thể sống thật với chính bản thân khi em bên cạnh người em tin tưởng nhất, tin tưởng người đó sẽ bao dung em, yêu thương em, chấp nhận mọi tính xấu nhất tồn tại bên trong em, điều mà em luôn cố tỏ ra che dấu khi đứng trước mặt người khác.
Chúng mình hiểu nhau, luôn biết nhau cần gì và luôn nghĩ cho nhau. Vì thế để giận hờn với hai đứa là điều rất khó khăn, là cái gì đó thật xa xỉ anh nhỉ? Mỗi lúc giận anh, em không phải vì ghét anh cũng không phải vì trách móc anh đâu, đó là vì em cần anh quan tâm và yêu thương hơn thôi. Em muốn khẳng định lại rằng người con trai em yêu cũng yêu em nhiều và luôn cần em.
Mỗi lúc em và anh khiến nhau buồn lòng, hãy cố gắng vượt qua anh nhé? Hãy nắm tay nhau chặt hơn sau mỗi lần nới lỏng, chỉ là mỏi quá buông nhẹ cho đỡ mệt, sau đó sẽ lại nắm tiếp đúng không anh? Em tin chúng mình sẽ bên nhau đi đến cuối con đường. Vì em biết anh yêu em nhiều lắm, em cũng yêu anh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét