Em vừa đọc được ba bài viết về ba câu chuyện tình yêu khác nhau anh ạ, cùng một chủ đề " Có duyên nhưng không có nợ". Đọc xong em muốn kể cho anh nghe, hay muốn share cho anh đọc lắm, nhưng mà em lại muốn kể lại cho anh biết cơ. Kể ra em nên nói trực tiếp sẽ nhanh hơn và anh cũng không phải mất thời gian đọc. Nhưng em muốn viết, muốn ghi lại vào cuốn nhật ký của chúng mình, để nó giống như những bài học mà ta cần biết và cố gắng đừng giống họ, đừng để tình yêu đẹp này có một cái kết không trọn vẹn.
Câu chuyện thứ nhất kể về hai đôi yêu nhau 8 năm, vượt qua bao khó khăn, sóng gió về cuộc sống yêu xa, cùng nhau cố gắng ổn định công việc, kinh tế để chuẩn bị cho một cuộc sống viên mãn sau khi kết hôn. Lúc yêu cả hai phải cố gắng rất nhiều như khoảng cách, sự cô đơn, khó khăn về vật chất, công việc, cuộc sống cơm áo. Nhưng những lúc khó khăn như thế lại luôn nghĩ cho nhau, luôn vì nhau mà vượt qua được. Vậy mà chỉ sau một năm cưới, khi cả hai đã có một căn chung cư riêng, một cái xe ô tô, chuẩn bị tinh thần để đón đứa con đầu tiên thì người chồng lại say nắng một cô bé sinh viên thực tập do chính vợ giới thiệu. Sau tất cả, sau những cố gắng thì cuối cùng vẫn là có duyên nhưng không nợ, dù yêu, dù có với nhau khoảng thời gian hạnh phúc, khó khăn, vui vẻ thì cuối cùng vẫn không bằng một cái mới, một cái lạ. Để rồi người vợ dù yêu chồng nhiều bao nhiêu cũng không thể chấp nhận được việc bị phản bội, rồi họ chia tay, chia đôi tài sản mà cả hai cùng cố gắng có được, chia đôi cả trái tim từng hòa vào một, chia đôi con đường cứ ngỡ rằng sẽ đi chung đến cuối cuộc đời, chia đôi cả những hạnh phúc to lớn chuẩn bị chào đời vào năm tới. Mọi thứ kết thúc đơn giản thật, nhưng nỗi đau thì quá lớn.
Câu chuyện thứ hai nói về hai đôi yêu nhau bằng tuổi từ khi còn là sinh viên, vượt qua bốn năm đại học và ba năm đi làm. Cô tài giỏi, khéo léo, chăm chỉ và được gia đình nhà anh rất yêu quý như con trong nhà, anh cũng được gia đình nhà cô quý trọng và mong chờ ngày hai đứa nên vợ chồng. Cô được nhiều người theo đuổi và tán tỉnh, cô có nhiều cơ hội tốt để làm ở thành phố nhưng vì anh mà cô từ bỏ hết mọi tham vọng. Cô trở về làm cùng anh, gần bố mẹ gia đình anh, để tiện chăm sóc, quan tâm cho anh.
Cô đứng phía sau giúp đỡ anh từ giấc ngủ, bữa ăn, từ những lo toan đời thường để anh tập chung có công việc, cho tương lai. Cô hỗ trợ anh để anh có một tương lai thật tốt, cô không màng đến bản thân hay tuổi tác của cô đã lớn. Cô đợi anh, và hi vọng có ngày anh vững vàng kinh tế để anh tự tin lấy cô như anh muốn. Cô bỏ mặc cả những lời bàn tán, bỏ qua cả những sự thúc dục của gia đình, cô không quan tâm đến việc mình như thế nào mà chỉ chú tâm đến việc anh có hạnh phúc không.
Để rồi sau bao năm cô cố gắng vì anh, lo toan vì anh, bỏ qua nhiều cái đáng nhẽ cô sẽ hạnh phúc nếu có nó để nhận được ngày anh thành công. Cô đã vui và hạnh phúc vỡ òa khi anh đã có chỗ đứng vững chãi trong công việc, anh vui vẻ, hân hoan và chững chạc. Nhưng mọi thứ lại thay đổi dần từ lúc nào mà cô chẳng hay biết, vì cô mải lo cho anh quá, hay vì cô mải nhìn về phía anh quá mà quên mất anh đang có những ánh nhìn về phía khác.
Cô đợi ngày anh cầu hôn, anh nói " chúng mình cưới nhau em nhé ". Ngày đó cũng đến, nhưng không phải là anh cầu hôn cô, mà anh cầu hôn người con gái khác trẻ hơn cô, xinh đẹp hơn cô, năng động và ngọt ngào hơn cô. Anh nói cưới người con gái khiến anh cảm thấy vui vẻ, thấy mình sống lại những thời trẻ đầy sức sống chứ không phải bên cô. Vì anh thấy nhàm chán với cô, nhàm chán với sự quan tâm từ cô, anh không còn thấy rung động hay cảm giác mới lạ với cô nữa, anh bảo cô khô khan và già dặn.
Thế đấy, sau tất cả thì anh lựa chọn người con gái đem đến cho anh điều mới lạ, đem đến cho anh sự hãnh diện khi anh giới thiệu với bạn bè. Anh đã quên hết những lời hứa, những câu nói, những sự cố gắng và hi sinh của cả hai trước đây. Anh quên cả việc cô vì ai mà trở nên như thế.
Anh quyết tâm bỏ mặc cô cho dù gia đình anh ngăn cấm, bố mẹ anh từ mặt anh vì cái tội vô ơn bạc nghĩa, nhưng anh vẫn quyết định chạy theo tiếng gọi của con tim, anh còn đang say giấc nồng bên tình mới nên chẳng tỉnh được. Anh bỏ qua hết khoảng thời gian đã qua, bỏ qua cả cô, người con gái anh từng yêu thương, nâng niu và trân trọng.
Cô mạnh mẽ, cô cần anh, cô từng yếu đuối khi yêu anh. Nhưng sự phản bội với cô là nỗi đau quá lớn, cô không níu kéo, không cần giải thích, không một giọt nước mắt trước mặt anh. Cô bước đi, bỏ lại tất cả phía sau, cô khóc, khóc đến vỡ nát trái tim, nhưng không ai biết điều đó. Cô vẫn tỏ ra bình thường, vẫn về thăm bố mẹ anh như thường, vẫn nhẹ nhàng quan tâm như trước. Chỉ là không ai hiểu được nỗi đau của cô, vì cô giỏi che dấu mọi chuyện, giỏi che dấu người khác. Điều mà chưa bao giờ cô làm với anh, điều mà bên cạnh anh cô chẳng làm được. Vậy mà bây giờ cô phải bất chấp cả sự dày vò mỗi đêm, mỗi ngày, mỗi giây chỉ vì cô thất vọng.
Cô cứ im lặng, thẫn thờ và khóc mỗi đêm như thế một thời gian dài, không mở lòng ra với ai, cho dù có nhiều người hiểu cô và muốn chăm sóc cô. Sau hai năm cô vẫn giữ thói quen đi làm, học cách quan tâm bản thân và sống với nỗi cô đơn. Còn anh, trong hai năm đó anh yêu không biết bao nhiêu người, cứ yêu rồi chia tay, những mối tình lợi dụng chớp nhoáng. Trước đây anh làm tháng được vài triệu nhưng vẫn có tiền dư giả để lo cho dự định của hai đứa khi cưới, vậy mà sau này lương tháng mấy trục triệu cũng chẳng đủ cho anh tiêu xài vào những cuộc tình chống vánh.
Rồi một ngày trên trang cá nhân của cô đăng tải hình ảnh cô nắm tay một người đàn ông cười rạng rỡ, cô đã tìm được hạnh phúc mới với người đủ kiên nhẫn theo đuổi cô gần hai năm qua. Lâu lắm rồi cô mới có một nụ cười viên mãn như vậy, mới được bình yên như vậy, dù nó vẫn còn chan chứa nhiều nỗi đau in hằn lên đôi mắt. Anh biết, anh đau, anh hối hận, anh dằn vặt, anh sợ hãi, anh tiếc nuối, anh muốn kéo tay cô lại để mà xin lỗi, để mà nói anh sai rồi... Thế nhưng đã quá muộn cho mọi thứ, anh không đủ mặt mũi để gặp cô, không đủ can đảm để thốt nên lời. Bố mẹ anh vui mừng và hạnh phúc khi biết cô được bình yên, họ vẫn coi cô như con trong nhà mặc dù chẳng thể một lần gọi cô hai tiếng " con dâu ".
Cô không còn oán trách anh nữa, vì cô nói, có lẽ kiếp trước cô nợ anh nhiều quá nên kiếp này cô trả lại cho anh. Bây giờ thì cô trả lại hết rồi, cô chẳng còn nợ anh nữa, gặp được anh, yêu anh là cái duyên, và giờ là cô phải dừng lại để tiếp tục hành trình của mình bên người khác.
Câu chuyện thứ ba nói về hai bạn trẻ yêu nhau, trong thời gian yêu nhau hai đứa hay giận hờn, hay có những cái tôi quá lớn. Thế nhưng vì tình yêu nên sau mỗi lần cãi vã lại ôm nhau và làm hòa. Yêu nhau được khoảng hai năm với biết bao khó khăn, bao kỉ niệm đẹp. Hai đứa cũng vì nhau mà thay đổi, mà cố gắng và trưởng thành. Dự định sang năm sẽ làm đám cưới khi cả hai cùng ổn định về công việc. Thế nhưng thật trớ trêu, trong một lần cả hai lai nhau từ thành phố về quê chơi, tai nạn ập đến. Cô đã bỏ anh đi thật xa, trong lúc cả hai còn có biết bao dự định, bao hoài bão và mục tiêu phía trước. Ôm người yêu trong tay anh như không tin vào mắt mình, anh không tin vào sự thật trước mặt. Anh cứ ngỡ là mơ, anh cố lay cô tỉnh dậy để cả hai ôm nhau cười nói rằng "chúng mình đang mơ mà thôi".
Vậy mà mãi cô chẳng tỉnh, anh không cảm nhận được hơi thở của cô bên tai mình, không thấy cô nhoẻn miệng cười với anh, cũng không thấy cái khuôn mặt ngang bướng của cô khiêu khích anh. Anh gào khóc, anh sợ hãi mà cầu cứu mọi người xung quanh hãy làm gì đó để người anh yêu tỉnh dậy. Nhưng đã quá muộn, bây giờ bên anh chỉ còn là những kỉ niệm, những quá khứ, những ánh mắt, nụ cười của cô.
Chúng ta có duyên gặp nhưng không có nợ với nhau nên chẳng thể cùng nhau đi đến hết con đường còn lại.
Em vừa đọc được ba câu chuyện với ba nội dung khác nhau. Nhưng người ta viết hay hơn em, truyền cảm và chân thật hơn em, em chỉ đọc và viết lại theo lối văn của em thôi. Nhưng anh hãy đọc và cảm nhận nhá. Vì đọc xong em đã suy nghĩ rất nhiều, đã nhớ về anh, lo lắng đến tương lai của bọn mình.
Chúng mình có duyên với nhau nhưng có nợ không anh? Em vốn là đứa hay nghĩ nhiều và hay nghĩ linh tinh, nên em sợ chứ. Em sợ chúng mình sẽ gặp phải nhiều sóng gió trong tương lai, có thể chúng mình sẽ trải qua một hành trình khác, một câu chuyện khác. Nhưng kết quả có hậu hay không vẫn chưa được khẳng định, chỉ biết rằng thời gian sẽ mở dần ra tất cả những câu hỏi ở hiện tại này của chúng ta.
Dù có kết quả không tốt, dù có một ngày anh phản bội em, hay dù cả hai chẳng đi cùng nhau mãi mãi, nắm tay nhau đến năm 70 tuổi. Nhưng hiện tại em vẫn yêu anh, vẫn muốn bên anh, vẫn tin vào một gia đình hạnh phúc có anh và em cùng những đứa con. Anh cũng như thế anh nhé? Cũng yêu em và cố gắng nhiều anh nhé? Chúng mình cứ sống cho hôm nay thôi, hạnh phúc hôm nay thôi, gìn giữ bình yên hôm nay thôi. Chuyện của ngày mai thì để ngày mai lo anh nhé? Nếu có " LỠ ", chỉ là lỡ thôi anh nhé? Lúc đó em cũng sẽ mạnh mẽ như chính con người em, sẽ không đau khổ quá lâu và cũng không khiến anh của em buồn lòng đâu. Thế nên dù như thế nào anh và em phải trân trọng quãng thời gian bên nhau, cho nhau những điều tốt đẹp nhất anh nhé?
Người em yêu là anh, người em thương cũng là anh, người mà cả đời này em muốn nắm tay và bên cạnh chỉ có anh. Vì thế hãy nắm tay em chặt vào nhé, bởi chỉ cần anh buông lơi là sẽ chẳng tìm thấy em giữa bộn bề cuộc sống nữa đâu. Anh nhé?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét