Em vẫn thường hay nghĩ về một ngày nào đó anh chẳng còn quan tâm đến suy nghĩ và cảm xúc của em như trước đây. Hay những hạnh phúc hiện tại liệu còn kéo dài được bao lâu nữa? Em đã yêu anh vì anh là người luôn lắng nghe em nói, luôn thấu hiểu mọi cảm xúc trong em mà không cần em phải nói ra. Chỉ một cử chỉ, hành động nhỏ hay những câu nói vu vơ cũng khiến anh sốt sắng, quan tâm em nhiều hơn. Anh sẵn sàng ngồi hàng giờ chỉ để hiểu được em đang suy nghĩ gì, em đang buồn chuyện gì, và anh sẽ khiến em cảm thấy vui trở lại, thoải mái bình thường như lúc trước. Cứ như thế em cảm nhận được sự quan trọng của mình trong suy nghĩ của anh. Và em thầm cảm ơn điều đó, cảm ơn anh rất nhiều, cảm ơn vì đã dành cho em một tình cảm quá đỗi lớn lao đến vậy.
Những ngày đầu quen nhau, chưa nói lời yêu cũng chưa có những chắc chắn về tình cảm. Anh còn dè dặt trong việc thổ lộ sự quan tâm với em, nhưng anh vẫn luôn chiều chuộng và lắng nghe em nói một cách nhẹ nhàng, kiên nhẫn. Khi mới yêu, khi đã xác định được rõ tình cảm của mình, anh không còn dè dặt, không còn dấu diếm sự quan tâm của anh với em nữa. Anh thể hiện tất cả một cách rõ ràng, sự yêu thương, chiều chuộng, quan tâm ngày càng lớn lên.
Em thấy mình thật hạnh phúc và bình yên trong cuộc tình này của chúng ta. Em tự cảm thấy mình nợ anh rất nhiều, nợ một tình yêu, nợ sự quan tâm, nợ những lần chiều chuộng, yêu thương từ anh. Em nợ anh tất cả những thứ tốt đẹp nhất mà anh từng dành đến cho em. Em vẫn luôn tự nhắc nhở trái tim rằng, hãy gìn giữ điều đó, hãy nắm chặt lấy và bảo vệ nó không bị ai đánh cắp đi. Vì nó còn quý giá hơn cả vật chất, tiền bạc, mọi thứ ngoài kia.
Thế nhưng, cuộc đời thì vẫn luôn tồn tại hai từ " thế nhưng " phải không anh? Cho dù tất cả những gì anh dành cho em đều là tuyệt đối, đều là 100%, em cảm nhận được và luôn cảm thấy hạnh phúc. Vì bên em, luôn có một tình yêu lớn lao từ anh. Và rồi, trong một khoảnh khắc nào đó, ít thôi, không phải tất cả anh nhé? Em bất chợt nhận ra có điều gì đó chẳng còn được như trước, dù anh vẫn vậy nhưng cử chỉ và hành động có chút nhạt đi. Từ " nhạt " ở đây có nghĩa là nó vẫn diễn ra như thế, anh vẫn làm vậy với em như trước, tuy nhiên, nó chẳng còn " tuyệt đối " nữa.
Giống như việc anh nuôi một con chó, đầu tiên khi mới nhìn thấy nó anh cảm thấy rất thích thú và hào hứng. Bởi nhìn nó khiến anh trở nên vui vẻ, thoải mái và có chút gì đó muốn sở hữu. Rồi anh cố gắng để nó thuộc về mình, anh hàng ngày ra sức tạo ấn tượng, tạo thiện cảm và gây sự chú ý. Khiến nó cảm thấy quý anh, thân thuộc và quen dần với việc có anh quan tâm, chăm sóc. Anh sẵn sàng dành hàng giờ, hay tất cả thời gian rảnh rỗi chỉ để nó cảm thấy vui và anh cũng thoải mái. Khi có được rồi, anh vui mừng, hạnh phúc và anh càng yêu thương, chăm sóc nó hơn.
Lâu dần, lâu dần, từ những cử chỉ yêu thương, những lời nói quan tâm những chăm sóc dù nhỏ nhất trở nên quen thuộc, lặp lại... Cứ thế anh làm như một thói quen và phản xạ tự nhiên, không còn chất chứa trong đó sự hào hứng, vui vẻ hoặc tâm huyết như trước nữa. Anh nghĩ rằng những điều anh làm vẫn vậy, anh vẫn đang cố gắng làm tốt, nó cần phải biết trân trọng và cảm kích để không được phụ lòng anh. Thế nhưng anh có biết, khi nó cảm nhận được sự yêu thương đó, và khi nó cần anh, cũng là lúc nó biết mình nhạy cảm với từng cử chỉ, hành động của anh không? Chỉ một chút thôi, sự sao nhãng hoặc không thành ý, đôi khi là không thoải mái của anh dành cho nó, nó cũng cảm thấy điều đó thật nặng nề và không vui, khiến nó thấy mình mất đi sự duy nhất từ anh của trước đây.
Yêu anh, em đã từng được anh dẫn đi qua biết bao cung bậc cảm xúc, cho em cảm nhận những giây phút hạnh phúc trọn vẹn nhất trong cuộc đời mà em chưa một lần được trải qua. Em luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp đó mà anh đã dành cho, để em tự nhắn nhủ mình rằng, phải thật trân trọng, phải thật cố gắng để gìn giữ nó luôn như vậy.
Càng ngày em càng nhạy cảm hơn với những gì anh dành cho em. Người ta bảo, khi mới yêu, mọi thứ vẫn đang trong giai đoạn khám phá và mới mẻ, nhưng lâu rồi nó sẽ quen dần và nhàm chán. Em từng nói anh nghe, đôi lúc em cảm nhận được ánh mắt của anh, cái ôm của anh hay từng cử chỉ anh dành cho em, có chút gì đó khác xưa đúng không? Anh giải thích, vì anh mệt mỏi, vì công việc, vì những lí do khách quan. Em đồng ý, và em nghĩ mình ích kỉ với anh. Em sai.
Rồi điều đó không đơn thuần là vì áp lực công việc hay cuộc sống nữa. Ngay cả những khi vui vẻ bình thường, tự nhiên cảm giác đó lại hiện hữu trong em, khiến em có đôi chút thoáng buồn và suy nghi vu vơ. Nhưng đó chỉ là một chút thôi, anh lại kéo em trở lại với niềm vui và nụ cười luôn, và em lại quên nhanh đi.
Đợt gần đây ngủ với nhau, anh hay nói rằng em bị làm sao vậy, cứ ban ngày bình thường nhưng đến lúc ngủ em lại như vậy. Rồi em nghĩ gì em nói anh nghe, em như thế anh làm sao ngủ được....? Anh cứ đưa ra hàng loạt những câu hỏi, và chưa từng một lần tự nhìn lại những gì vừa xảy ra, anh nói hiểu em, hiểu mà tại sao lại không biết em đang nghĩ gì? Anh hỏi tại sao em lại như vậy? Tại sao chứ? Anh bảo tự nhiên em lại thế? Không có gì là tự nhiên đâu anh?
Có lúc nào đó anh ngồi nghĩ đến suy nghĩ của em không, trước đây em từng nói, em không thích nói lại nhiều lần, em chỉ nói một lần và nếu tiếp diễn em sẽ không nói nữa, mặc kệ đấy, muốn sao cũng được. Anh bảo em cứ như vậy? Thử hỏi rằng, tại sao em lại cứ như vậy? Vì sao nào? Vì em muốn như vậy ư, vì em muốn gây sự, muốn hành hạ anh không được ngủ ư? Nếu đã như thế, thì em chẳng muốn nói nữa, mặc kệ thôi, sao cũng được. Cứ như vậy đi rồi lâu dần cũng thành quen, cũng chẳng còn được nghe em nói, em giải thích nguyên nhân nữa.
Anh hiểu và từng nhiều lần nghe em nói rằng, em ngủ một mình thì không sao, nhưng ngủ với anh, chỉ cần anh không ôm, tự động em sẽ tỉnh ngủ và không tài nào vào giấc được. Đó là vì em sợ sự bỏ rơi anh ạ, em sợ những điều em luôn suy nghĩ xảy ra, anh biết mà phải không? Đêm xuống là lúc con người ta hay suy nghĩ về những điều mà ban ngày bị che lấp đi, nằm bên anh nếu được anh ôm chặt vào lòng, được áp mặt vào ngực anh, được cảm nhận sự che chở, yêu thương bao bọc từ anh, em thấy mình được bảo vệ, em có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Dù có ngủ say đến mấy, chỉ cần đôi tay anh buông hờ vì ngủ say, em cũng cảm nhận được và bất giác tỉnh giấc. Em không hề muốn như vậy đâu, em chẳng muốn hành hạ anh hay khiến anh khó chịu khi ngủ như vậy. Em cũng hiểu được rằng ngủ say rồi người ta không thể kiểm soát được hành động của mình.
Thế nhưng, vì em luôn như vậy, em không thể ngủ được mỗi lúc bên anh mà không được anh ôm chặt, em đều suy nghĩ về những điều chẳng tốt đẹp. Rằng anh không còn yêu em nhiều, rằng anh bỏ rơi em, và chính em cảm thấy lạc lõng khi nằm cạnh người em yêu thương nhất. Em thấy bơ vơ anh ạ? Anh có từng hiểu.
Anh trách em cứ hoài như vậy, anh buồn vì em không hiểu cho anh, anh khó chịu vì em cứ tỏ thái độ như thế. Em biết có lúc anh chẳng còn muốn quan tâm đến em như vậy nữa. Lúc trước nghe em nói rỗi hay nhìn thấy em khóc, anh khác cơ, khác lắm, bây giờ khác rồi anh ạ. Em thấy tủi thân và buồn.
Trước đây anh cũng mệt mà, lúc nào anh cũng mệt mà, đâu phải bây giờ anh mới mệt đâu, nhưng anh vẫn ôm em khi ngủ, đêm vẫn vơ lấy em mà ôm chặt nếu bất giác tỉnh giấc. Còn giờ thì, ngay cả người anh yêu có nằm bên khóc thút thít, mắt tỉnh bơ và dày vò bởi những suy nghĩ tiêu cực. Anh vẫn vô tâm nằm đó như chẳng còn ý nghĩa gì với em.
Thôi em chẳng nói nữa, cảm xúc và suy nghĩ quá nhiều điều không thể viết ra bằng lời được. Dù sao cũng là do em, vì em tự khiến mình như thế, tự dày vò tự làm khổ mình, để rồi lây cả sang anh. Em xin lỗi, nếu điều đó khiến anh mệt mỏi và khó chịu. Nếu sau này mọi thứ vẫn diễn ra như vậy, em sẽ im lặng và tự học cách quen với điều đó. Sẽ cố gắng không cần phải anh ôm và tự điều chỉnh cảm xúc không được khóc nữa. Hoặc em chẳng thể làm được, em cũng chỉ mong anh bỏ qua và đừng buồn vì em, bởi thực tế em không hề muốn như vậy. Em vẫn mong bên em anh luôn thoải mái, vui vẻ và hạnh phúc.
Thực sự những lúc khiến anh như đêm hôm qua, không ngủ được và phải hỏi em những câu hỏi tại sao, làm sao... em vừa giận anh nhưng lại giận bản thân nhiều hơn. Tất cả là do em, do em tự tạo ra những điều đó cho mình, em xin lỗi, sau này em sẽ cố gắng, cố gắng học cách không cần thiết phải có anh ôm em khi ngủ nữa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét