Thứ Ba, 17 tháng 1, 2017

Anh ấy bình thường nhưng thương em nhiều hơn anh

Anh ấy bình thường lắm người cũ chẳng còn thương

Vì là bình thường nên mới nhường cho em

Vì là bình thường nên mới thương mình em

Anh ấy luôn cười mỗi lúc nhìn em vui

Biết em từng đau nên nhẹ nhàng xoa dịu

Biết em hay lo nên chẳng cho em nghĩ

Biết tất cả nhưng sẵn sàng bao dung

Anh ấy không quên dặn dò em đủ thứ

Mỗi tối trước khi ngủ hay sau mỗi giờ về

Biết em vô tâm nên âm thầm chăm sóc

Biết em mải chơi nên nhắc nhở đôi lời

Nhớ mặc áo ấm khi trời chuyển đông

Nhớ đi thật chậm khi đường tấp nập

Nhớ đắp chăn ấm khi lên giường đi ngủ

Nhớ ăn thật nhiều không được sợ béo, biết không?

Nhớ là luôn có anh để gọi tên mỗi ngày

Anh ấy không vẽ về tương lai xa vời

Về thế giới ảo như nhiều người thường nghĩ

Anh ấy không hứa mỗi khi thấy hứng khởi

Cũng không thề  mỗi khi mắc lỗi

Anh ấy nhẹ nhàng, thấu hiểu và bao dung

Chăm sóc, che chở và lặng im như thế

Anh ấy quan tâm từ những điều nhỏ bé

Luôn khiến em vui và rạng rỡ nụ cười

Anh ấy lắng nghe, chẳng trách móc nửa lời

Em dù hờn dỗi hay cáu gắt vụng về

Anh ấy xiết tay, nắm chặt chẳng chịu buông

Khi đi trên đường hay mỗi lần sợ hãi

Anh ấy sợ mất em sợ lạc đôi tay nhau giữa cuộc đời

Sợ có ai đó cướp mất người anh yêu

Anh ấy lo em mải mê với giông tố cuộc đời

Mà quên nụ cười đang hiện hữu trên môi

Anh ấy không vui khi nhìn em mặt xị chẳng cười

Vì tủi hờn, vì cần được yêu thương

Anh ấy thích gương mặt bầu tròn chĩnh của em

Vì mặt tròn, đáng yêu nên thích bẹo

Anh ấy mỉm cười khi nhìn em cố tình hờn dỗi

Kêu mặt tròn nên càng dễ thương hơn

Anh ấy nhìn bảo khối người mong chẳng được

Em phải béo, phải nhiều thịt ôm mới thích, ngố ạ

Anh ấy khó tính nhưng luôn hiền với em

Vì muốn em cười, không cho em chịu tổn thương

Anh ấy nhiều điều chẳng được giống người ta

Chẳng được như ai chăm hứa đủ thứ trên đời

Nhưng anh luôn quên còn anh ấy lại nhớ

Anh luôn nổi nóng còn anh ấy lại vỗ về

Anh ấy của em chẳng hoàn hảo, giỏi thề

Chẳng bằng được ai nhưng không ai sánh bằng

Anh ấy không ngọt ngào nhưng biết yêu thương

Biết trân trọng người con gái anh yêu là em.





Học cách yêu anh

Từ khi có anh bên cạnh em, có anh yêu em, có anh luôn chăm sóc che chở. Em đã tự bắt mình phải học cách yêu thương, bắt mình phải học cách buông bỏ quá khứ để không làm ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai. Vì yêu, vì muốn được hạnh phúc bên anh, vì cần có anh luôn che chở suốt cuộc đời này.

Nếu một ngày nào đó chúng mình có buồn đau hay khổ cực, có lúc giận hờn hay chán nản, chỉ cần mình học cách tha thứ, bao dung, hay học cách chấp nhận buông bỏ, thì khi đó chúng mình sẽ thấu hiểu và bỏ qua cho nhau.




Em có một quá khứ không vui, có những nỗi đau không thể lành, nhưng em tin bằng sự chân thành và tình yêu của anh, mọi vết thương đều sẽ liền sẹo, em tin điều đó anh ạ. Em sẽ chờ anh dùng tình yêu của mình để lấp đầy khoảng trống bên trong em, dùng tương lai để che đậy hoàn toàn quá khứ. Em sẽ hạnh phúc, sẽ hạnh phúc thật nhiều anh nhỉ?

Yêu anh, được gặp anh là may mắn của em, là hạnh phúc mà kiếp này em có được. Nhận được tình yêu trọn vẹn từ anh đó là do kiếp trước em phải tu nhiều lắm, phải ăn chay niệm phật nhiều lắm. Có như thế kiếp này em mới được gặp anh và được yêu anh. Em chân trọng lắm anh ạ, em thực sự, thực sự cảm ơn nhiều lắm. Cảm ơn vì kiếp này em đã được gặp anh.

Anh có biết, có biết trước đây từng có một con bé sống rất vô tư, thoải mái, rất đanh đá, rất ghê gớm. Dường như với nó chẳng có gì có thể khiến nó sợ, nó luôn nghĩ mình mạnh mẽ và chẳng ai có thể làm tổn thương nó. Vậy mà chỉ một lần vấp ngã, một lần sai lầm đã cướp đi nó của bản chất vốn có, cướp đi sự hồn nhiên, mạnh mẽ. 

Từ khi nó ngã xuống, nó bị thế giới quay lưng lại, nó đã biến thành một con người hoàn toàn khác. Chẳng thể cười vui, chẳng thể vô tư nói ra điều nó nghĩ, chẳng thể mở lòng với ai, chẳng thể khóc dễ dàng. Nó luôn sống trong cái vỏ bọc của mình, lúc nào cũng sợ, sợ quá khứ lặp lại, sợ ai đó nhìn thấy nó yếu đuối, sợ mọi người ghét, sợ làm phật lòng người xung quanh. Nó cứ thế, sống nhạt nhẽo mà lòng luôn mang nỗi sợ hãi, bất an, lo lắng.



Nhưng anh đã mang đến cho em, mang đến một cuộc sống mới, một thế giới tràn ngập tình yêu thương. Anh đã cho em nụ cười, cho em sự yêu thương, cho em bình yên, cho em tất cả, cho em cả thế giới hoàn toàn khác anh ạ. Em đã cười, đã cười thật sự, đã vui, vui trọn vẹn, đã khóc, khóc vì niềm hạnh phúc. Em đã có mọi thứ mà ngay trong mơ em cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Là vì anh, là do anh và là nhờ anh, người mà em muốn cưới làm chồng, người mà em muốn con em gọi bằng bố, người mà em muốn chăm sóc, che trở suốt cuộc đời này, chỉ anh và anh mà thôi anh ạ.

Còn nhớ, em vẫn luôn nhớ, luôn suy nghĩ, luôn tự hỏi rằng " Người đàn ông đứng trước mặt em, người đàn ông đang nằm cạnh em, người đàn ông đang hôn em say đắm này là người sau này sẽ bên em đi đến cuối cuộc đời phải không?" Sao anh không đến sớm hơn, sao anh lại yêu em, sao anh lại tìm được em sau bao giống tố, thử thách, sao anh lại dành đến em nhiều tình cảm như vậy? Anh sẽ lại nói câu  " Vợ Tao ", anh nhỉ?



Hồi đầu chúng mình nói chuyện với nhau, chúng mình vô tình tìm được nhau trong lúc cả hai chẳng còn tin vào tình yêu. Thế mà anh lại yêu em, và em cũng đã yêu anh nhiều như thế. Nghĩ về mục đích em nói chuyện với anh em lại thấy thật hay, em không bao giờ có một ý nghĩ nào tồn tại rằng anh sẽ là người em yêu sau này, anh sẽ là cuộc sống, là nụ cười, là niềm vui của em hiện tại.

Nhớ lắm, nhớ lúc còn làm ở samsung, còn cô đơn, còn chênh vênh, khi đó em chỉ coi anh như một cái thùng chứa, nơi em có thể cất dấu bao nỗi niềm chẳng dám nói với ai. Em như trút đi mọi mệt mỏi khi nói chuyện với anh, em cứ vô tư tâm sự vì biết rằng anh sẽ chẳng biết em là ai đâu, anh sẽ không cười em đâu, anh sẽ biến mất vào một ngày nào đó trong tương lai. Cứ thế, cứ thế em và anh nói chuyện với nhau quên thời gian, quên khoảng cách, quên cả những ngại ngùng.



Em cảm ơn vì đã đến bên em nhẹ nhàng, đến bên em từ những nỗi đau, đến bên em bằng sự thấu hiểu, đến bên em bằng tình yêu chân thành. Cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời em anh nhé? Cảm ơn anh? Cảm ơn vì đã nhắn tin cho em, chờ đợi em và xoa dịu nỗi đau của em.

Nếu quay lại khoảnh khắc đó, quay lại giây phút anh tìm được em, em cũng không biết em có trả lời anh nữa không. Nhưng em thấy mình thật may mắn, thật sáng suốt và thật đúng đắn khi đã nói chuyện với anh, đã mở lòng ra với anh. Em hạnh phúc lắm, đang rất hạnh phúc anh ạ, đang thấy cuộc đời em tràn ngập niềm vui.

Anh! Anh sẽ là chồng của em nhỉ? Sẽ làm bố của các con em nhỉ? Sẽ nắm tay em suốt cuộc đời này nữa? Sẽ lụ khụ cùng em dắt tay nhau đi dạo thật bình yên khi đã đi gần hết một đời người. Chúng mình sẽ cùng làm nhé? Cùng cố gắng nhiều hơn, anh nhé? Cố gắng từng giây, từng phút, từng giờ và từng khoảnh khắc ở cạnh nhau. Trang nhật ký của chúng mình sẽ được lấp đầy bằng tình yêu to lớn của hai đứa, sau này sẽ là của nhiều nhiều đứa nữa anh nhỉ?



Chúng mình đang từng ngày bước đi trên hành trình tình yêu, hành trình trải qua hạnh phúc. Mỗi gia đoạn qua đi là những mệt mỏi lớn dần lên, nhưng đừng vì thế mà gây ra cho nhau sự tổn thương anh nhé? Hãy nắm tay nhau chặt hơn, giữ tay nhau lâu hơn, để cùng vượt qua mọi khó khăn, khi đó chúng mình phải ở bên nhau không được cách xa anh nhé? Em yêu anh, yêu nhiều, yêu không thể nói hết bằng lời.

Nhờ anh mà em cần biết mình phải học cách mạnh mẽ trước tất cả, học cách ngừng sợ hãi và học cách suy nghĩ tiêu tực. Em sẽ học cách để yêu anh nhiều hơn mỗi ngày, anh nhé?

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2017

Nụ cười anh

Ngay cả khi em viết những dòng này cho anh, hình ảnh về khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ trên môi vẫn luôn hiện diện trong tâm trí em. Như một điều gì đó thật kỳ diệu, kì diệu ngay từ khi anh bước vào trái tim em bằng nụ cười ấm áp. Em đã nghĩ đó chính là định mệnh, định mệnh cho mình gặp được nhau giữa hàng tỉ người trên trái đất này, điều mà nhiều người ngoài kia vẫn gặp phải, nhưng với em, đó thực sự là định mệnh. 

Em đã từng tự nhủ thầm rằng, giây phút em trả lời tin nhắn của anh là khoảnh khắc kỳ diệu nhất trong cuộc đời em. Bất chấp mọi khó khăn cùng nỗi sợ để tiếp tục mối quan hệ ảo cùng anh là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời em. Đồng ý yêu anh là sự đánh cược mạo hiểm nhất cho tương lai phía trước của em. Và yêu anh, được anh yêu đối với em chính là điều tuyệt vời nhất đang xảy ra.

Anh biết không? 

Ở đời, có vô vàn tình cảm, trong tình cảm lại có vô vàn những kiểu tình cảm khác nhau. Trong đó tình yêu chính là thứ tình cảm phức tạp nhất, thiêng liêng nhất và đa mùi vị nhất. Mỗi chúng ta đều có những cuộc tình thời trẻ và một vài lần say nắng, đắm chìm vì một khuôn mặt, nụ cười nào đó. Thế nhưng, để nắm giữ một nụ cười mãi bên ta đi đến cuối con đường thực sự khó.



Em yêu anh, yêu từ ánh mắt, nụ cười, yêu đến giọng nói, dáng đi, yêu toàn bộ những thứ thuộc về anh, yêu cả điều mà người đời ghen ghét. Em yêu chỉ vì em biết đó là tình yêu, là những hạnh phúc em cần nắm giữ.

Em mạnh mẽ là vậy, em đanh đá là thế. Em có thể vững vàng đối mặt với mọi khó khăn trước sóng gió của cuộc sống. Em chưa bao giờ thấy mình yếu đuối khi phải đối mặt với cuộc đời, lại chẳng bao giờ thấy mình kém cỏi khi phải làm bất cứ việc gì mà người khác có thể. Thế nhưng, gặp anh, yêu anh, đứng trước anh, mọi thứ trong em trở nên nhỏ bé và khó khăn.



Em thấy mình yếu đuối trước anh, thấy mình chẳng đủ mạnh mẽ để đối diện với nỗi sợ mất anh. Lại càng cảm thấy sợ hãi, bất lực nếu một ngày nào đó em không thể làm tất cả mọi việc vì anh, yêu anh theo cách mà em muốn. Vì cuộc đời này còn nhiều chông chênh quá, và anh cũng không chắc chắn được có cùng em đi đến cuối đoạn đường không.

Em yêu anh, yêu mọi thứ và sẵn sàng chấp nhận tất cả cho dù nó tồi tệ nhất với em. Chỉ cần có anh, chỉ cần người đó là anh. Nhưng có những phút giây nào đó em bất chợt thấy sợ hãi vì tình yêu anh dành cho em, thấy lo lắng tình cảm anh đem đến bên em. Em sợ mọi thứ nhạt dần, mọi thứ pha tạp thêm nhiều vị đắng khác, để rồi có lúc chúng ta chợt buông lơi đôi tay. Lúc đó em sẽ như nào? Điều mà em không dám nghĩ đến, không dám đối mặt.



Chỉ cần nghĩ về anh, nghĩ về nụ cười của anh, ánh mắt anh nhìn em, dường như mọi thứ thật sự bình yên và ngọt ngào. Em yêu cái khoảnh khắc anh cười, yêu cái nụ hôn nồng nàn trên môi, yêu cái cách anh chiều chuộng em lúc hai đứa gần gũi, yêu cả cái cách mà anh sẵn sàn làm mọi thứ để em được hạnh phúc.

Em sẽ giữ mãi nụ cười anh trong tiềm thức, trong mọi khó khăn. Chỉ cần những lúc em mệt mỏi nhất, em đau lòng nhất hay em buồn bã nhất anh xuất hiện trước mặt em, nở một nụ cười thật tươi. Như thế em sẽ buông bỏ và vượt qua tất cả, anh nhé?



Hứa với em là luôn cười, luôn nở trên môi nụ cười đó anh nhé? Vì em tin, ngoài em ra con rất nhiều người ngoài kia sẽ yêu anh 

Em thích!

Anh ơi?

Em thích gọi anh như thế lắm. Em chỉ thích gọi anh mãi, gọi mãi và gọi mãi thôi. Gọi đến khi nào em không thể gọi được nữa, không thể nói và không thể cất thành lời. Em sẽ gọi anh, gọi như thế ngay cả khi em rời xa cuộc sống này. Khi đó, em sẽ gọi anh trong tiềm thức, trong khoảng không anh nhé?

Em sẽ mạnh mẽ, sẽ cười, sẽ vui vẻ và sẽ thật đanh đá, ghê gớm nữa. Em sẽ phải hạnh phúc đúng không anh? Vì em có anh cơ mà, vì em được anh yêu cơ mà, vì soái ca của em lúc nào cũng bảo vệ em cơ mà. Anh nhỉ?

Em sẽ không hoảng sợ nữa đâu, sẽ không buồn đau nữa, cũng sẽ không yếu đuối như trước. Vì em đã có sức mạnh từ anh rồi, vì em đã có được anh là chỗ dựa vững chắc. Em sao phải lo lắng sợ hãi nhiều như thế chứ. 

Em nói là em sẽ bảo vệ anh cơ mà, em nói là em sẽ che trở cho anh không để ai bắt nạt anh của em cơ mà. Thế nên em phải mạnh mẽ, em phải ghê gớm thì em mới ngăn cản được mọi nguy hiểm ảnh hưởng đến tình yêu của em chứ anh nhỉ? Em nhất định sẽ làm được đúng không anh?

Anh phải nhớ nhé? Phải nhớ là dù cuộc sống này có khiến anh mệt mỏi, anh ngục ngã hay anh muốn chạy trốn thì anh phải tin rằng có em bảo vệ anh rồi, sẽ không ai bắt nạt được anh của em đâu. Anh đừng sợ nhé, cũng đừng lo lắng, vì em sẽ giúp anh, sẽ cố gắng hết sức để không điều gì có thể làm anh của em ngừng hạnh phúc.

Anh ơi? Anh vẫn luôn ở đây nhỉ? Vẫn luôn trả lời em, vẫn luôn ở ngay cạnh em? Có như thế em mới bảo vệ được anh chứ, có như thế em mới che chở được người em yêu chứ. Anh sẽ không đi đâu, cũng sẽ không bỏ lại em một mình đâu anh nhỉ? Anh sẽ cần em đúng không? Anh vẫn luôn cần em ở cạnh anh chứ?

Em biết. Em biết đấy? Em biết là anh cần em lắm, anh yêu em lắm, anh sẽ không vui nếu thiếu em đâu, vì em quan trọng với anh lắm mà. Anh nhỉ? Anh đi đâu cũng sẽ đưa em đi cùng, vì em bảo vệ anh cơ mà, thiếu em thì sao anh đủ tự tin để bước đi chứ. Đúng không anh? Anh cười đi, cười lên nào, phải luôn cười như thế nhé? 

Anh à? Anh sẽ không ghét em đâu nhỉ? Em đáng yêu thế cơ mà, em ngoan lắm đúng không? Em sẽ nghe theo lời anh, chuyện gì em cũng sẽ nghe, anh muốn em làm gì em cũng làm theo hết. Em sẽ không cãi lời anh đâu, cũng không ngang bướng, vì em biết, biết tất cả những gì anh làm đều vì em, đều muốn tốt cho em. Đó là tình yêu, là sự yêu thương, là quan tâm, che chở.



Anh? Anh có biết em thích gì không? Em không thích ăn, không thích uống, không thích mặc, không thích đi chơi, không thích ngủ, không thích làm gì. Em thích nhiều hơn những cái đó cơ.

Em thích yêu anh, thích lắm luôn, thích nhất nhất nhất trong tất cả những cái thích

Em thích quan tâm anh, quan tâm từng chút một, từ những cái nhỏ nhất đến những cái to nhất.

Em thích chăm sóc anh, chăm sóc từ giấc ngủ, từ bữa ăn, từ sáng sớm cho đến đêm khuya, từ lúc anh mở mắt cho đến khi anh chìm vào giấc ngủ

Em thích chia sẻ với anh, chia sẻ mọi việc cùng anh, chia sẻ mọi khó khăn với anh, chia sẻ cả nụ cười, nước mắt, chia cả hơi thở, nhịp đập của trái tim

Em thích bao dung, bao dung với quá khứ, với hiện tại và với cả tương lai, cho dù anh khiến em đau lòng nhiều như thế nào, em đều tha thứ hết, đều bỏ qua hết.

Em thích nhớ anh, em thích nhớ anh toàn bộ thời gian em có, nhớ anh cả trong giấc ngủ, nhớ anh ngay cả khi nỗi nhớ trong em không thể chất chứa thêm nữa, em vẫn thích nhớ anh thôi.

Em thích ngắm nhìn anh, ngắm anh khi đang cạnh em, ngắm anh khi đang hôn em, ngắm anh khi đang ôm em, ngắm anh khi đang nhìn em, ngắm anh khi đang ngủ say hay ngắm anh khi anh đang trong màn hình điện thoại. 

Em thích nắm tay anh bước đi, thích anh nắm chặt tay em bất cứ khi nào ở cạnh em, nắm chặt tay em khi em sang đường, nắm chặt tay em khi em đang lo lắng, nắm chặt tay em khi em đang sợ hãi, nắm chặt tay em ngay cả khi đứng trước tất cả mọi người.

Em thích anh ôm em vào lòng, ôm chặt em khi chúng mình hạnh phúc, vỗ về em khi chúng mình giận hờn, trấn an em khi em sợ hãi. Em thích anh ôm em lắm, cứ ôm em mãi, ôm em suốt cuộc đời này anh nhé? Ôm em ngay cả khi một trong hai chẳng còn được sống trên cõi đời này nữa.

Em thích anh hôn em lắm, thích lắm lắm luôn anh ạ, em thích anh hôn em bất chợt, hôn em vội vàng, hôn em say đắm hay hôn em ngay cả khi chẳng còn đủ hơi thở để hôn nữa.

Em thích ngày nào cũng được ngủ cùng anh, ngày nào cũng được nằm trọn vào vòng tay anh để ngủ say. Hay những lúc anh mỏi em sẽ để anh gối lên ngực em, để em vỗ về, em du anh ngủ. Em thích ngay cả khi chúng mình về già, lụ khụ rồi nhưng vẫn ôm nhau ngủ.
Em thích ngày ngày có anh đón em đi làm về, có anh cùng nấu cơm tối, cùng chăm con ăn, cùng nhau thưởng thức những món ngon và cùng nhau san sẻ việc nhà.

Em thích những cuối tuần hay những ngày nghỉ lãng mạn bọn mình bên nhau, em thích anh tặng hoa em vào một ngày bình thường mà chẳng vì lí do gì. Em thích chúng mình có nhiều thời gian rảnh để bên nhau, em thích tranh thủ từng chút một để được bên anh, được trọn vẹn giây phút hạnh phúc cùng nhau.

Em thích hai chúng mình cùng đi biển, cùng nắm tay nhau ngắm biển, cùng ôm nhau thật chặt để ngắm biển, em thích anh cõng em đi trên cát, và nếu anh mỏi chân thì hãy ngồi lên đây, ngồi lên lưng em, em sẽ cố gắng thật khỏe mạnh để cõng được anh, nên anh hãy cho em làm nhé? Vì em thích như thế, em thích mà. Anh nhé?

Em thích mình thật xinh đẹp khi đi bên anh, em thích mình thật tự tin khi đi cùng anh, em thích anh tự hào giới thiệu với mọi người rằng đây là người anh yêu. Em thích lúc nào anh cũng cảm thấy hãnh diện vì em. Em thích, thích em khiến anh cười rạng rỡ khi đi cạnh. 

Em thích anh cứ yêu em bình thường, giản dị, nhẹ nhàng như bây giờ anh ạ. Em thích lắm, thích anh yêu em như hiện tại, em thích hết. Em thích mọi thứ anh dành cho em, em thích đến không cất thành tiếng anh ạ.

Em thích anh quan tâm em khi đi cùng bạn bè. Em thích anh tự nhiên chăm sóc em từng chút một khi chúng mình đang đứng trước mọi người. Em thích anh không còn cảm thấy ngại khi thể hiện tình yêu của anh trước đám đông vì em là người yêu anh cơ mà, em là vợ anh sau này cơ mà? Tại sao lại không thể làm điều đó chứ?

Em thích anh nói nhớ em, em thích anh nói yêu em, em thích anh bảo anh chỉ yêu mình em thôi, em thích anh nói lời quan tâm mọi lúc, và em thích bất kể khi nào nhớ đến em hãy nói với em. Hãy cho em biết rằng lúc đó anh đang nghĩ về em. Vì như thế em sẽ hạnh phúc lắm, sẽ cảm thấy cuộc sống thật sự bình yên, giản dị khi có người yêu mình nhiều như thế nào.

Em thích bọn mình cái gì cũng là đồ đôi: Quần áo đôi, dày dép đôi, khẩu trang đôi, mũ bảo hiểm đôi, tất tay đôi, khăn quàng đôi, cốc đôi, gối đôi, ốp lưng điện thoại đôi... tất tần tật cái gì cũng đôi. Sau này em còn muốn cả con đôi nữa cơ, sẽ sinh đôi hai trai, hai gái, hai đứa giống hệt nhau, mỗi đứa sẽ vào phe anh và phe em. Hai phe mỗi phe ba người, thi đấu hàng ngày. Ví dụ như thi đấu nấu ăn, thi đấu ăn hết đồ ăn, thi đấu dọn dẹp nhà cửa, thi đấu làm mọi thứ, mọi thứ...nhưng luôn đồng lòng, đoàn kết, anh nhờ?

Em thích chụp ảnh với anh, thích cùng anh có thật nhiều, thật nhiều kỉ niệm được lưu trữ hàng ngày. Mỗi ngày trôi qua đều là một kỉ niệm đẹp, cần phải lưu trữ lại để sau này đến lúc đãng trí rồi vẫn cố gắng nhìn vào để kể cho nhau nghe, nhắc nhớ đến nhau về một quá khứ tươi đẹp. 

Em thích nhiều lắm anh ạ. Bây giờ em còn thích được về nhà anh, được nói với bố mẹ anh rằng: " Bố mẹ ơi con yêu anh Dân nhiều lắm, con hứa với bố mẹ là con sẽ chăm sóc, yêu thương, quan tâm, lo lắng cho anh ấy thật nhiều, thật nhiều, dù không bằng được bố mẹ nhưng con sẽ làm bằng tất cả khả năng của mình. Mong bố mẹ cho con được lấy anh nhé?". Em còn thích về nhà anh thật nhiều, để làm điều gì đó cho bố mẹ anh vui, bố mẹ anh cười mỗi ngày, vì em biết, bố mẹ vui thì anh cũng vui, bố mẹ hạnh phúc thì anh cũng hạnh phúc.

Yêu anh, em yêu tất cả những gì thuộc về anh, yêu cả con đường, cả khu trọ, cả nơi anh sinh ra. Em yêu luôn bố mẹ anh, gia đình anh. Em không phải vì đó là gia đình anh nên em mới như thế, không phải anh ạ. Anh hiểu em đúng không? Tình yêu của em dành cho anh không chỉ dừng lại ở việc yêu anh, em yêu anh em đã yêu luôn cả gia đình anh, nơi đã cho em có được anh ngày hôm nay.

Từ khi nào em đã muốn về nhà cùng anh, muốn quan tâm bố mẹ cùng anh, muốn được gia đình anh coi em như con cháu trong nhà. Muốn lắm, muốn vì đó sẽ là gia đình của em cơ mà. Bây giờ là em thích về, em muốn về, em rất muốn anh ạ. Em muốn cùng anh làm tất cả, dù việc đó có khó khăn đến cỡ nào. Nhưng em tin, em tin anh luôn bảo vệ em, luôn che trở em, luôn ở cạnh em và luôn nắm chặt tay em. Vì thế em đã không còn thấy sợ nữa, em thấy đủ tự tin, đủ mạnh mẽ để làm tốt anh ạ. Em cơ mà, em sẽ làm thật tốt, sẽ sống thật tốt và sẽ cư xử thật tốt, anh nhé?

Em thích nhiều như thế anh có cho em được những điều đó không anh?

Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2017

GỬI MẸ CỦA ANH

Con chưa biết thế nào là hạnh phúc

Cũng chưa từng cảm nhận sự bình yên

Khi gặp anh, thương anh con mới hiểu

Anh là cả một bầu trời khác biệt

Là thế giới rộng lớn dành tặng con

Chúng con yêu qua nước mắt nụ cười

Qua nỗi buồn qua cả những nỗi đau

Chúng con còn nhiều điều cần lo nghĩ

Nhưng vẫn gắng để sánh bước cùng nhau

Và chúng con cũng có nhiều dự định

Những mục tiêu, những kế hoạch tương lai

Cùng bắt đầu cho ngày mai gian khó

Nhưng vì yêu nguyện đồng cam cộng khổ

Nguyện bên nhau chẳng đổi dạ, thay lòng

Dù xô ngang hay tạt đổ trăm lần

Sẽ nắm chặt, sẽ giữ vững tay nhau

Bác vất vả nhiều, bác có công sinh thành

Bác lo lắng, bác chăm sóc nuôi anh

Bác yêu anh hơn cuộc đời mình con biết

Con cũng thương cũng muốn được cùng anh

Được san sẻ phần việc dù khó nhọc

Chỉ mong bác cười,  khi biết chuyện chúng con

Bác buồn lo khi có một người dưng 

Lại được anh yêu như từng thương yêu bác

Bác thoáng buồn khi thấy anh mỏi mệt

Vì một người không phải là người thân

Nhưng con mong bác sẽ hiểu chúng con

Bữa cơm tối bên ánh đèn lạnh lẽo

Thường vắng anh con biết bác buồn nhiều

Bác mong anh luôn về mỗi sớm chiều

Để chăm anh như trước bác vẫn từng

Nhưng thưa bác, cho con được mở lòng

Cho con nói đôi lời mong bác hiểu

Để thông cảm cho hai đứa chúng con

Vì khi yêu ai cũng đều như vậy

Thời gian bên nhau muốn nhiều hơn một chút

Bởi khoảng cách xa  quá chẳng được gần

Nên mỗi tuần tranh thủ lúc nghỉ ngơi

Nếu trước đây anh chăm chỉ thăm nhà

Nhưng bây giờ anh  hạn chế về hơn

Khiến bác buồn, bác ngóng bác mong anh

Anh thương bác nhiều, xin bác đừng quá lo

Anh vẫn thế, vẫn giữ  phần lớn nhất

Nơi chứa đựng riêng bác chẳng dành ai

Bác yên tâm khi gió lùa, mưa buốt

Anh vẫn chưa về, con mong bác hiểu cho

Vì bây giờ thêm con cùng san sẻ

Việc thương anh, chăm sóc mỗi đêm đông

Anh sẽ vui khi có thêm người nữa

Người cũng như bác, quan tâm anh rất nhiều

Con biết bác buồn, cũng vì quá thương anh

Tình thương từ mẹ luôn lớn gấp trăm lần

Luôn  dành anh những điều tốt đẹp nhất

Để anh được bình yên cười hạnh phúc

Khi lo âu xin bác hãy nhủ lòng

Hãy hỏi han, tâm sự lúc anh gần

Anh sẽ cười, sẽ mở lòng tâm sự

Sẽ san sẻ những muộn phiền khó nhọc

Bác nuôi anh vất vả suốt cuộc đời

Đã hi sinh, đã khổ sở muôn phần

Đã từng vì anh mà khóc dòng không dứt

Con cảm ơn bác cho anh có trên đời

Để bây giờ con  có duyên gặp mặt

Được yêu anh được anh thương rất nhiều

Để bình yên, để quên những muộn phiền

Để cùng bác nở nụ cười hạnh phúc 

Vì bây giờ anh đã có thêm con

Thêm một người san sẻ những yêu thương

Con mong bác cười, khi bác thấy anh vui

Vì bác là cả bầu trời biển rộng

Là đại dương chan chứa mọi bao dung

Dù không muốn nhưng mong bác thuận lòng

Để con được thay bác ở cạnh anh

Lo cho anh như bác vẫn từng làm

Con không hứa sẽ chăm anh bằng bác

Nhưng con tin con giống bác, rất yêu anh

Yêu nhiều, thương lắm, chẳng buông tay

Con hi vọng vào một ngày gần nhất

Con sẽ như anh gọi hai tiếng " Mẹ con"




Thứ Năm, 12 tháng 1, 2017

Mưa

Lâu rồi nó không viết về mưa, cũng không còn thấy trống trải, chênh vênh khi nhìn mưa. Cái cảm giác cô đơn đã dần biến mất khi anh đến bên nó, người con trai tìm thấy nó vào những ngày mưa và sưởi ấm nó bằng những ánh nắng vàng rực rỡ. Nó thầm cảm ơn vì anh đã dành cho nó một tình yêu ấm áp, đã mở ra cho nó cánh cửa mới, để nó buông bỏ nỗi đau lại phía sau mà bước tiếp. Để nó có thể đóng lại khoảng trống mờ mịt mà nó phải đối mặt những ngày tháng qua

Mỗi lần nhìn mưa, cho dù là cơn mưa rào trong những ngày hè nắng nóng, hay là những cơn mưa dầm vào những ngày lạnh buốt như thế này. Chỉ cần là mưa, chỉ cần là những giọt nước rơi vô thức không chút cảm xúc thôi cũng khiến nó chợt buồn, chợt cô đơn.

Mưa vốn dĩ luôn mang đến cho người khác tâm trạng buồn, nhưng mưa mùa đông lại càng trở nên buồn hơn bởi sự lạnh buốt khiến con người ta cần hơi ấm, cần được che chở. 

Nó yêu anh, nó đã yêu anh bằng trái tim mang nhiều tổn thương, bằng lòng tin không trọn vẹn, bằng tâm hồn chẳng còn hồn nhiên. Yêu anh nhưng nó vẫn luôn hoài nghi, vẫn luôn lo sợ, hoài nghi về thứ tình cảm đang dần lớn lên trong nó và sợ một ngày nó chẳng đi cùng anh đến cuối con đường.




Anh yêu nó, anh đã yêu nó, đã yêu một đứa con gái chẳng xinh đẹp, chẳng giỏi giang cũng chẳng đáng để anh tự hào như nó vẫn thường tự hào về anh. Anh của trước đây nó không biết và cũng không muốn biết, bởi cho dù anh có xấu xa hoặc tồi tệ đến thế nào cũng không ảnh hưởng đến anh của nó bây giờ. Điều nó quan tâm đó là anh của hiện tại, anh của tương lai và anh của nó sau này khi đã bất chấp để bên nó.

Đã có lúc nó thấy anh ở nó thật xa, anh ở trên nó thật cao, và anh ở phía mà nó không thể tìm được mỗi lúc cần. Những lúc nó cảm thấy bất an, nó cảm thấy hoang mang, vì nó sợ đôi tay nó quá nhỏ bé để có thể nắm chặt tay anh, chân nó không đủ dài để bước kịp cùng anh. Và nó sợ anh sẽ dần khuất xa khỏi tầm nhìn của nó, đi xa khỏi tầm với của nó.

Anh không hoàn hảo, cũng không hơn người khác, nhưng vì anh là người cho nó sự bình yên, cho nó sự ấm áp và cho nó sự an toàn. Bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến nó cần có anh bên cạnh, cần có anh đi cùng chặng đường phía trước. 

Vì nó tự ti, vì nó không cảm thấy tin vào bản thân, vì nó cứ tự hạ thấp mình và vì nó cứ nghĩ mình kém cỏi nên lúc nào nó cũng mang trong mình suy nghĩ không xứng đáng với anh. Đôi khi nó cảm thấy áp lực, cảm thấy mệt nhoài với những suy nghĩ làm gì đó để có thể tự tin đứng cạnh anh. Nhưng bản chất nó vốn thế, mãi cũng không thay đổi được, cho dù đã nhiều lần cố gắng, nó đều thất bại.

Từ khi yêu anh nó đã cố gắng thay đổi bản thân, cố gắng làm những gì để phù hợp với anh, để anh cảm thấy hài lòng hơn. Vì nó biết nó với anh đối lập quá, nó với anh có nhiều điểm khác nhau quá. 

Nhìn anh, nhìn anh thật kỹ, thật lâu, càng nhìn nó càng thấy anh cứ xa vời với nó, anh cứ chẳng ở cùng với thế giới của nó. Nó sợ, sợ anh chỉ là giấc mơ, anh chỉ là những ước muốn mà nó hay nghĩ đến, để rồi một lúc nào đó anh sẽ tan biến, anh sẽ chẳng còn ở cạnh nó nữa. Và thực tế sẽ đánh thức nó dậy, sẽ để nó nhìn thấy anh đang ở cạnh một người con gái khác hoàn hảo hơn nó. Nó sợ, rất sợ và nó chỉ biết gọi anh, gọi xem anh có còn ở đó để trả lời nó không, anh có phải là thật không, hay chỉ là những giọt nước ngoài kia, dễ tan biến khi gặp gió

Mấy nay trời mưa lạnh, không khí thật là khiến người ta cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo hơn. Nhất là đối với những đôi yêu xa như nó, anh và nó cần hơi ấm của nhau nhưng khoảng cách lại khiến mọi thứ trở nên xa xỉ. Anh ở đó cũng cô đơn, cũng buồn, cũng cần có nó nhưng anh đâu biết, ở đây nó cũng cần anh, cần anh lắm.

Nó tủi thân khi cứ nhìn thấy người ta quan tâm nhau, người ta thủ thỉ, người ta nhìn nhau đầy âu yếm mỗi ngày. Nó chẳng ngủ được, cũng chẳng thể thoải mái, đôi khi là đang nói chuyện vui vẻ với anh nhưng lại có thể nổi cáu, tức giận chỉ vì nhìn thấy người ta yêu thương nhau, mà nó thì xa anh quá. Những lúc như thế nó chẳng thể kiểm soát được cảm xúc, chẳng thể điều khiển được lời nói để không làm anh buồn. Nó thấy ghét chính nó, thấy giận bản thân, vì nó khiến cho anh phải lo lắng, sợ hãi.

Nhưng anh có hiểu được cho nó không anh? Anh có hiểu được nó cần anh lắm không? Nó cô đơn khi phải đối diện với mọi thứ đang diễn ra, những lúc đấy nó chỉ muốn gọi tên anh, chỉ muốn kéo anh về cạnh nó, thật gần, thật gần, để nó biết rằng anh sẽ chẳng bỏ rơi nó đâu. Để khẳng định rằng anh đang yêu nó thật đấy, anh đang ở cạnh nó thật đấy, anh sẽ không thay đổi đâu, kể cả sau này có chuyện gì đi nữa anh cũng nắm chặt tay nó như bây giờ.

Mưa buồn, buồn và lạnh lẽo, vì thế mà nó chẳng bao giờ thích mưa, mưa khơi gợi cho nó nhiều cảm xúc không tên, nhiều nỗi sợ chẳng cất thành tiếng. Mưa làm nó ích kỉ, làm nó vô tâm, làm nó thấy yếu đuối. Vì nó muốn có anh, vì nó tự nhiên ghét anh khi anh chẳng gần nó, vì nó thấy mình cô đơn. Cô đơn giữa cuộc tình nồng nàn của nó lúc này.

Nó chưa bao giờ chán yêu anh, cũng chưa bao giờ thấy mệt mỏi vì tình yêu của anh, lại càng không có suy nghĩ nhàm chán khi suốt ngày được anh quan tâm, chiều chuộng. Đối với nó, tất cả đều đáng trân trọng, đều đáng giá hơn mọi thứ. Nó biết, đối với nhiều người, nó đã và đang hạnh phúc hơn gấp trăm ngàn lần, nó cần phải biết gìn giữ điều đó.

Thế nhưng có đôi khi đang yêu anh, đang vui vẻ cùng anh, đang thoải mái như thế vậy mà chỉ cần một câu nói bâng quơ, một hành động vô ý hay một chút gì đó thoáng qua cũng khiến cảm xúc của nó thay đổi. Nó có thể buồn được ngay, có thể khóc được luôn hay có thể tít mắt cười trở lại. Anh đã chiếm lĩnh cảm xúc của nó quá lớn, lớn hơn cả sự mạnh mẽ mà nó luôn cố gắng tạo dựng.

Mưa, mưa từ hôm nay và mưa của sau này sẽ chỉ khiến nó nhớ anh, khiến nó nghĩ về anh mà thôi. Hãy luôn bên cạnh em nhé? Em chỉ cần có thế, cho dù có chuyện gì xảy ra, dù em có như thế nào, hay dù em có khiến anh đau lòng, nếu còn yêu em, xin anh hãy đến bên em và ôm em anh nhé? Em yêu anh nhiều lắm? 

Thứ Ba, 10 tháng 1, 2017

Giận nhau để yêu nhau nhiều hơn

Em giận! Em nói anh tự tìm hình phạt cho mình rồi tự thực hiện đi.

Anh nói! Anh sẽ làm theo bất cứ hình phạt nào mà em nghĩ ra, anh đều thực hiện hết

Em buồn! Buồn vì em muốn mọi thứ tự nhiên, mọi thứ là tự nguyện và thoải mái chứ không ép buộc

Anh buồn! Buồn vì không nghĩ ra được hình phạt gì để làm em bớt giận, em có thể vui vẻ trở lại




Em khóc! Khóc vì điều em muốn chỉ là hãy ôm em vào lòng vỗ về, quan tâm em, nhưng anh lại ở xa quá, chẳng thể nào được nép vào lòng anh mà tủi hờn, mà được anh an ủi, yêu thương

Anh sợ! Sợ em im lặng, sợ em không nói gì, sợ người anh yêu tạo ra những khoảng trống và những tổn thương khó quên.

Em cần! Cần nhận được sự chân thành hối lỗi từ anh, nhận được thái độ biết mình đã sai và để em biết anh sẽ không để điều này xảy ra lần nữa



Anh hiểu! Anh luôn hiểu và luôn nhìn thấu mọi suy nghĩ, mọi mong muốn và mọi điều bên trong em, kể cả em không cần nói ra.
Em nhớ! Nhớ anh vì giận anh, nhớ anh vì không thể nói chuyện với anh thoải mái dù lòng rất muốn nói, nhớ anh vì muốn gặp anh, nhớ anh vì trong lòng cảm thấy tủi thân.

Anh nhớ! Nhớ em vì đã để em buồn, nhớ em vì không thể vui vẻ, quan tâm em bình thường, nhớ em vì muốn gần em nhưng không được, nhớ em vì trong lòng cảm thấy có lỗi.

Em vui! Vui vì tình yêu của em đã vượt qua được giới hạn của sự tủi hờn, vượt qua cái tôi cá nhân, vượt qua chính bản thân để nói chuyện bình thường được với anh, để biết mình yêu anh nhiều hơn tất cả



Anh vui! Vui vì em đã lại yêu thương anh như trước, vui vì đã không để anh cảm thấy có lỗi và buồn lòng.

Em hạnh phúc! Hạnh phúc ngập tràn khi anh luôn dành đến em những điều bất ngờ. Hạnh phúc vô bờ bến khi được anh tặng hoa, trao những nụ hôn gấp gáp nhưng tràn đầy yêu thương sau bao ngày xa cách. Em là người con gái hạnh phúc nhất trên đời này khi được đón nhận tình yêu, sự quan tâm, thấu hiểu và lãng mạn từ anh, anh không phải hoàng tử, cũng chẳng phải soái ca nữa. Anh là chính anh, người em yêu và yêu em, người mà mang đến cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này em chưa một lần trải qua. Anh không giống ai, không sánh được với ai bởi anh hơn tất cả những người khác, anh luôn nhất, đẹp nhất, tốt nhất, thông minh nhất, giỏi nhất, tình cảm nhất và vân vân nhất...



Anh hạnh phúc! Hạnh phúc của anh em không dám khẳng định bởi em chưa làm gì cho anh, em cũng chưa bao giờ đem đến anh những điều tốt đẹp nhất mà em muốn. Nếu có thể, hãy chờ em anh nhé, em sẽ cố gắng, cố gắng vào một ngày nào đó em sẽ dành những điều tốt đẹp nhất mà em muốn dành đến anh. Chỉ có điều ngay cả những thứ em muốn nó lại nằm ngoài khả năng, nhưng em tin và khẳng định với anh rằng " Tình yêu này em dành cho anh là tuyệt đối, luôn luôn tuyệt đối và chân thành nhất ". Nếu không hạnh phúc hãy nói với em nhé? Em sẽ cố gắng nỗ lực đem hạnh phúc đến cho anh.



Anh biết em thích hoa, anh biết em là đứa không coi trọng vật chất, vì thế anh luôn dành đến em những điều lãng mạn nhưng không khiến em có suy nghĩ về vật chất tồn tại trong mối quan tâm từ anh. Em thích hoa, nhưng nếu là người em yêu tặng, người cũng yêu em tặng thì em mới cảm thấy món quà đó có ý nghĩa. Thật hạnh phúc là em có cả hai, có được người yêu em và người em yêu, để mọi món quà anh tặng em đều ghi nhớ và khắc sâu vào trái tim, em sẽ chẳng bao giờ quên, quên cái cảm giác anh tặng hoa em và nói lời xin lỗi, sau đó là hôn em. Em cảm nhận được trọn vẹn tình yêu của anh từ nụ hôn đó, cảm nhận được mọi sự yêu thương, chân thành từ anh qua ánh mắt, nụ cười và hơi thở. Vì em biết " Chúng mình yêu nhau rất nhiều "? Phải không anh?



Em vẫn cứ thẫn thờ, cứ thi thoảng lại ngồi nhớ lại lúc anh hôn em, cảm giác hạnh phúc đó sẽ chẳng bao giờ em quên được, sẽ chẳng bao giờ phai nhạt đi. Nụ hôn sau giận hờn, sau nhớ nhung, sau tất cả, để rồi mình lại yêu nhau nhiều hơn mỗi ngày.

Anh có bao giờ không thích em mít ướt không? Anh có không thoải mái vì động tí em lại rơi nước mắt không? Và sẽ có lúc nào đó anh cảm thấy phiền, cảm thấy khó chịu khi cứ phải nhìn thấy em yếu đuối như thế? Nếu yêu em và đủ hiểu em, anh sẽ thấy được rằng em chỉ có thể yếu đuối, chỉ có thể sống thật với chính bản thân khi em bên cạnh người em tin tưởng nhất, tin tưởng người đó sẽ bao dung em, yêu thương em, chấp nhận mọi tính xấu nhất tồn tại bên trong em, điều mà em luôn cố tỏ ra che dấu khi đứng trước mặt người khác. 



Chúng mình hiểu nhau, luôn biết nhau cần gì và luôn nghĩ cho nhau. Vì thế để giận hờn với hai đứa là điều rất khó khăn, là cái gì đó thật xa xỉ anh nhỉ? Mỗi lúc giận anh, em không phải vì ghét anh cũng không phải vì trách móc anh đâu, đó là vì em cần anh quan tâm và yêu thương hơn thôi. Em muốn khẳng định lại rằng người con trai em yêu cũng yêu em nhiều và luôn cần em. 

Mỗi lúc em và anh khiến nhau buồn lòng, hãy cố gắng vượt qua anh nhé? Hãy nắm tay nhau chặt hơn sau mỗi lần nới lỏng, chỉ là mỏi quá buông nhẹ cho đỡ mệt, sau đó sẽ lại nắm tiếp đúng không anh? Em tin chúng mình sẽ bên nhau đi đến cuối con đường. Vì em biết anh yêu em nhiều lắm, em cũng yêu anh.

Có duyên nhưng không có nợ

Em vừa đọc được ba bài viết về ba câu chuyện tình yêu khác nhau anh ạ, cùng một chủ đề " Có duyên nhưng không có nợ". Đọc xong em muốn kể cho anh nghe, hay muốn share cho anh đọc lắm, nhưng mà em lại muốn kể lại cho anh biết cơ. Kể ra em nên nói trực tiếp sẽ nhanh hơn và anh cũng không phải mất thời gian đọc. Nhưng em muốn viết, muốn ghi lại vào cuốn nhật ký của chúng mình, để nó giống như những bài học mà ta cần biết và cố gắng đừng giống họ, đừng để tình yêu đẹp này có một cái kết không trọn vẹn.



Câu chuyện thứ nhất kể về hai đôi yêu nhau 8 năm, vượt qua bao khó khăn, sóng gió về cuộc sống yêu xa, cùng nhau cố gắng ổn định công việc, kinh tế để chuẩn bị cho một cuộc sống viên mãn sau khi kết hôn. Lúc yêu cả hai phải cố gắng rất nhiều như khoảng cách, sự cô đơn, khó khăn về vật chất, công việc, cuộc sống cơm áo. Nhưng những lúc khó khăn như thế lại luôn nghĩ cho nhau, luôn vì nhau mà vượt qua được. Vậy mà chỉ sau một năm cưới, khi cả hai đã có một căn chung cư riêng, một cái xe ô tô, chuẩn bị tinh thần để đón đứa con đầu tiên thì người chồng lại say nắng một cô bé sinh viên thực tập do chính vợ giới thiệu. Sau tất cả, sau những cố gắng thì cuối cùng vẫn là có duyên nhưng không nợ, dù yêu, dù có với nhau khoảng thời gian hạnh phúc, khó khăn, vui vẻ thì cuối cùng vẫn không bằng một cái mới, một cái lạ. Để rồi người vợ dù yêu chồng nhiều bao nhiêu cũng không thể chấp nhận được việc bị phản bội, rồi họ chia tay, chia đôi tài sản mà cả hai cùng cố gắng có được, chia đôi cả trái tim từng hòa vào một, chia đôi con đường cứ ngỡ rằng sẽ đi chung đến cuối cuộc đời, chia đôi cả những hạnh phúc to lớn chuẩn bị chào đời vào năm tới. Mọi thứ kết thúc đơn giản thật, nhưng nỗi đau thì quá lớn.



Câu chuyện thứ hai nói về hai đôi yêu nhau bằng tuổi từ khi còn là sinh viên, vượt qua bốn năm đại học và ba năm đi làm. Cô tài giỏi, khéo léo, chăm chỉ và được gia đình nhà anh rất yêu quý như con trong nhà, anh cũng được gia đình nhà cô quý trọng và mong chờ ngày hai đứa nên vợ chồng. Cô được nhiều người theo đuổi và tán tỉnh, cô có nhiều cơ hội tốt để làm ở thành phố nhưng vì anh mà cô từ bỏ hết mọi tham vọng. Cô trở về làm cùng anh, gần bố mẹ gia đình anh, để tiện chăm sóc, quan tâm cho anh.

Cô đứng phía sau giúp đỡ anh từ giấc ngủ, bữa ăn, từ những lo toan đời thường để anh tập chung có công việc, cho tương lai. Cô hỗ trợ anh để anh có một tương lai thật tốt, cô không màng đến bản thân hay tuổi tác của cô đã lớn. Cô đợi anh, và hi vọng có ngày anh vững vàng kinh tế để anh tự tin lấy cô như anh muốn. Cô bỏ mặc cả những lời bàn tán, bỏ qua cả những sự thúc dục của gia đình, cô không quan tâm đến việc mình như thế nào mà chỉ chú tâm đến việc anh có hạnh phúc không.



Để rồi sau bao năm cô cố gắng vì anh, lo toan vì anh, bỏ qua nhiều cái đáng nhẽ cô sẽ hạnh phúc nếu có nó để nhận được ngày anh thành công. Cô đã vui và hạnh phúc vỡ òa khi anh đã có chỗ đứng vững chãi trong công việc, anh vui vẻ, hân hoan và chững chạc. Nhưng mọi thứ lại thay đổi dần từ lúc nào mà cô chẳng hay biết, vì cô mải lo cho anh quá, hay vì cô mải nhìn về phía anh quá mà quên mất anh đang có những ánh nhìn về phía khác.

Cô đợi ngày anh cầu hôn, anh nói " chúng mình cưới nhau em nhé ". Ngày đó cũng đến, nhưng không phải là anh cầu hôn cô, mà anh cầu hôn người con gái khác trẻ hơn cô, xinh đẹp hơn cô, năng động và ngọt ngào hơn cô. Anh nói cưới người con gái khiến anh cảm thấy vui vẻ, thấy mình sống lại những thời trẻ đầy sức sống chứ không phải bên cô. Vì anh thấy nhàm chán với cô, nhàm chán với sự quan tâm từ cô, anh không còn thấy rung động hay cảm giác mới lạ với cô nữa, anh bảo cô khô khan và già dặn.



Thế đấy, sau tất cả thì anh lựa chọn người con gái đem đến cho anh điều mới lạ, đem đến cho anh sự hãnh diện khi anh giới thiệu với bạn bè. Anh đã quên hết những lời hứa, những câu nói, những sự cố gắng và hi sinh của cả hai trước đây. Anh quên cả việc cô vì ai mà trở nên như thế.

Anh quyết tâm bỏ mặc cô cho dù gia đình anh ngăn cấm, bố mẹ anh từ mặt anh vì cái tội vô ơn bạc nghĩa, nhưng anh vẫn quyết định chạy theo tiếng gọi của con tim, anh còn đang say giấc nồng bên tình mới nên chẳng tỉnh được. Anh bỏ qua hết khoảng thời gian đã qua, bỏ qua cả cô, người con gái anh từng yêu thương, nâng niu và trân trọng.

Cô mạnh mẽ, cô cần anh, cô từng yếu đuối khi yêu anh. Nhưng sự phản bội với cô là nỗi đau quá lớn, cô không níu kéo, không cần giải thích, không một giọt nước mắt trước mặt anh. Cô bước đi, bỏ lại tất cả phía sau, cô khóc, khóc đến vỡ nát trái tim, nhưng không ai biết điều đó. Cô vẫn tỏ ra bình thường, vẫn về thăm bố mẹ anh như thường, vẫn nhẹ nhàng quan tâm như trước. Chỉ là không ai hiểu được nỗi đau của cô, vì cô giỏi che dấu mọi chuyện, giỏi che dấu người khác. Điều mà chưa bao giờ cô làm với anh, điều mà bên cạnh anh cô chẳng làm được. Vậy mà bây giờ cô phải bất chấp cả sự dày vò mỗi đêm, mỗi ngày, mỗi giây chỉ vì cô thất vọng.



Cô cứ im lặng, thẫn thờ và khóc mỗi đêm như thế một thời gian dài, không mở lòng ra với ai, cho dù có nhiều người hiểu cô và muốn chăm sóc cô. Sau hai năm cô vẫn giữ thói quen đi làm, học cách quan tâm bản thân và sống với nỗi cô đơn. Còn anh, trong hai năm đó anh yêu không biết bao nhiêu người, cứ yêu rồi chia tay, những mối tình lợi dụng chớp nhoáng. Trước đây anh làm tháng được vài triệu nhưng vẫn có tiền dư giả để lo cho dự định của hai đứa khi cưới, vậy mà sau này lương tháng mấy trục triệu cũng chẳng đủ cho anh tiêu xài vào những cuộc tình chống vánh.

Rồi một ngày trên trang cá nhân của cô đăng tải hình ảnh cô nắm tay một người đàn ông cười rạng rỡ, cô đã tìm được hạnh phúc mới với người đủ kiên nhẫn theo đuổi cô gần hai năm qua. Lâu lắm rồi cô mới có một nụ cười viên mãn như vậy, mới được bình yên như vậy, dù nó vẫn còn chan chứa nhiều nỗi đau in hằn lên đôi mắt. Anh biết, anh đau, anh hối hận, anh dằn vặt, anh sợ hãi, anh tiếc nuối, anh muốn kéo tay cô lại để mà xin lỗi, để mà nói anh sai rồi... Thế nhưng đã quá muộn cho mọi thứ, anh không đủ mặt mũi để gặp cô, không đủ can đảm để thốt nên lời. Bố mẹ anh vui mừng và hạnh phúc khi biết cô được bình yên, họ vẫn coi cô như con trong nhà mặc dù chẳng thể một lần gọi cô hai tiếng " con dâu ".



Cô không còn oán trách anh nữa, vì cô nói, có lẽ kiếp trước cô nợ anh nhiều quá nên kiếp này cô trả lại cho anh. Bây giờ thì cô trả lại hết rồi, cô chẳng còn nợ anh nữa, gặp được anh, yêu anh là cái duyên, và giờ là cô phải dừng lại để tiếp tục hành trình của mình bên người khác. 

Câu chuyện thứ ba nói về hai bạn trẻ yêu nhau, trong thời gian yêu nhau hai đứa hay giận hờn, hay có những cái tôi quá lớn. Thế nhưng vì tình yêu nên sau mỗi lần cãi vã lại ôm nhau và làm hòa. Yêu nhau được khoảng hai năm với biết bao khó khăn, bao kỉ niệm đẹp. Hai đứa cũng vì nhau mà thay đổi, mà cố gắng và trưởng thành. Dự định sang năm sẽ làm đám cưới khi cả hai cùng ổn định về công việc. Thế nhưng thật trớ trêu, trong một lần cả hai lai nhau từ thành phố về quê chơi, tai nạn ập đến. Cô đã bỏ anh đi thật xa, trong lúc cả hai còn có biết bao dự định, bao hoài bão và mục tiêu phía trước. Ôm người yêu trong tay anh như không tin vào mắt mình, anh không tin vào sự thật trước mặt. Anh cứ ngỡ là mơ, anh cố lay cô tỉnh dậy để cả hai ôm nhau cười nói rằng "chúng mình đang mơ mà thôi". 



Vậy mà mãi cô chẳng tỉnh, anh không cảm nhận được hơi thở của cô bên tai mình, không thấy cô nhoẻn miệng cười với anh, cũng không thấy cái khuôn mặt ngang bướng của cô khiêu khích anh. Anh gào khóc, anh sợ hãi mà cầu cứu mọi người xung quanh hãy làm gì đó để người anh yêu tỉnh dậy. Nhưng đã quá muộn, bây giờ bên anh chỉ còn là những kỉ niệm, những quá khứ, những ánh mắt, nụ cười của cô. 

Chúng ta có duyên gặp nhưng không có nợ với nhau nên chẳng thể cùng nhau đi đến hết con đường còn lại.

Em vừa đọc được ba câu chuyện với ba nội dung khác nhau. Nhưng người ta viết hay hơn em, truyền cảm và chân thật hơn em, em chỉ đọc và viết lại theo lối văn của em thôi. Nhưng anh hãy đọc và cảm nhận nhá. Vì đọc xong em đã suy nghĩ rất nhiều, đã nhớ về anh, lo lắng đến tương lai của bọn mình.



Chúng mình có duyên với nhau nhưng có nợ không anh? Em vốn là đứa hay nghĩ nhiều và hay nghĩ linh tinh, nên em sợ chứ. Em sợ chúng mình sẽ gặp phải nhiều sóng gió trong tương lai, có thể chúng mình sẽ trải qua một hành trình khác, một câu chuyện khác. Nhưng kết quả có hậu hay không vẫn chưa được khẳng định, chỉ biết rằng thời gian sẽ mở dần ra tất cả những câu hỏi ở hiện tại này của chúng ta.

Dù có kết quả không tốt, dù có một ngày anh phản bội em, hay dù cả hai chẳng đi cùng nhau mãi mãi, nắm tay nhau đến năm 70 tuổi. Nhưng hiện tại em vẫn yêu anh, vẫn muốn bên anh, vẫn tin vào một gia đình hạnh phúc có anh và em cùng những đứa con. Anh cũng như thế anh nhé? Cũng yêu em và cố gắng nhiều anh nhé? Chúng mình cứ sống cho hôm nay thôi, hạnh phúc hôm nay thôi, gìn giữ bình yên hôm nay thôi. Chuyện của ngày mai thì để ngày mai lo anh nhé? Nếu có " LỠ ", chỉ là lỡ thôi anh nhé? Lúc đó em cũng sẽ mạnh mẽ như chính con người em, sẽ không đau khổ quá lâu và cũng không khiến anh của em buồn lòng đâu. Thế nên dù như thế nào anh và em phải trân trọng quãng thời gian bên nhau, cho nhau những điều tốt đẹp nhất anh nhé?



Người em yêu là anh, người em thương cũng là anh, người mà cả đời này em muốn nắm tay và bên cạnh chỉ có anh. Vì thế hãy nắm tay em chặt vào nhé, bởi chỉ cần anh buông lơi là sẽ chẳng tìm thấy em giữa bộn bề cuộc sống nữa đâu. Anh nhé?