Thứ Hai, 22 tháng 5, 2017

Thương anh

Lần đầu tiên trong đời em nhìn thấy người em yêu bị đau, bị người khác làm cho tổn thương nhiều đến như vậy. Em xin lỗi vì đã chẳng thể làm gì để bảo vệ anh, để giúp anh không bị đau đớn như vậy. 




Em đau lòng, xót xa và sợ hãi nữa. Em cảm thấy mình bất lực, mình vô dụng khi phải đứng yên chứng kiến người em yêu thương bị đau đớn. Em xin lỗi, thực sự xin lỗi anh.

Hôm qua 21/2/2017, lần đầu tiên hai đứa đi chơi xa, lần đầu tiên hai đứa mặc áo đôi, lần đầu tiên mình đã có những kỉ niệm thật đẹp, thật đáng nhớ trong quãng thời gian yêu nhau. Nếu như không có những việc đau lòng như thế, có lẽ mọi chuyện đã thực sự hoàn hảo, thực sự vui vẻ dù thời tiết không được trọn vẹn.

Em cảm thấy mình chỉ mang lại cho anh những tổn thương, những nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Em thấy em thật đáng ghét khi khiến anh đổ máu, khiến anh bị đau như thế, dù em không cố ý, chỉ là em thấy xót xa và có lỗi nhiều lắm. Em luôn muốn dành đến anh những điều tốt đẹp nhất, không muốn anh phải chịu bất kỳ tổn thương nào, thế nhưng em lại chẳng làm được. Chính em lại là người gây ra cho anh những điều mà em vẫn luôn nói rằng em không muốn ai gây ra nó với anh. Em thật không xứng đáng được là người anh yêu nhiều như vậy đúng không anh?

Lúc nào anh cũng cố gắng dành đến em điều hạnh phúc nhất, chẳng bao giờ dám làm gì để em bị tổn thương. Thế nhưng em lại luôn làm anh phải đau buồn, mệt mỏi, em thấy em sai nhiều lắm, em có lỗi nhiều lắm. Chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh, chẳng dám nói yêu anh nhiều, vì cảm giác em không làm được như em nói, em khiến người em yêu bị đau đớn.

Nhìn anh đau e thấy mình vô dụng, chẳng thà những nỗi đau đó em chịu thay anh, như thế em thấy mình còn nhẹ nhõm hơn. Em sẽ không bao giờ quên được cái khoảnh khắc anh bị thằng chó chết đó đối sử như vậy. Em không thể làm gì, vì em cũng sợ, sợ nó làm anh đau đớn hơn, sợ mất anh, nên em bất lực. Em ước cho cái loại chó chết như nó sống cũng không ra gì, sống cũng chỉ như một con chó chẳng bao giờ nói tiếng người được. Em đã ước mình có thể làm gì, em sẽ không đánh nó cũng chẳng làm gì, chỉ bắt nó quỳ xuống xin lỗi anh, em chỉ ước như vậy. Có quá nhẹ đối với những gì nó gây ra cho anh không? Nhưng em không đủ ác độc như nó để mà ra tay đánh người khác.

Em biết anh ngại, rất ngại, không chỉ ngại với em mà còn ngại với cái hương thằng đạt rồi với mọi người xung quanh. Anh cảm thấy không dám nhìn mọi người hay nói chuyện bình thường được. 

Nhưng anh ơi? Anh đừng suy nghĩ gì nhé? Em và cái hương thằng đạt đều không suy nghĩ gì, đều thương anh thôi, thương yêu chứ không phải thương hại anh nhé? Anh hãy cứ bình thường và đừng suy nghĩ gì anh nhé?

Cuộc sống không ai lường trước được điều gì, cũng không ai đảm bảo được cuộc đời mình sẽ luôn bình yên. Vậy nên chúng mình chỉ là tránh va chạm, tránh gây nên những chuyện không hay làm ảnh hướng tới gia đình. Chúng mình cứ bình thường và sống hiền lành cho con cháu nó hạnh phúc, cho kiếp sau mình không gặp báo ứng.

Hãy quên chuyện hôm qua đi anh nhé? Hãy coi đó chỉ là giấc mơ, những cơn ác mộng không nên nhớ trong cuộc đời này. Vì nhìn anh em thấy xót xa lắm, thấy đau lòng và thương anh lắm. Mỗi lần nhắm mắt, mỗi lần suy nghĩ em lại nhớ đến và thấy có lỗi với anh. 



Hãy giúp em quên ngày hôm qua đi và cũng giúp chính anh xóa nó ra khỏi kí ức của mình anh nhé? Chúng mình phải sống thật hạnh phúc, thật bình yên và thật vui vẻ hơn nhé? Loại chó như chúng nó sẽ không bao giờ có được cuộc sống bình yên đâu, kiếp sau chúng nó cũng làm loại súc vật mà thôi. Em thề là như vậy.

Yêu anh và thương anh nhiều.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét