Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

Nếu chỉ còn một ngày để sống

Nếu chỉ còn một ngày để sống
Em sẽ làm gì cho những người em yêu
Em sẽ đi đâu cho tan hết nắng chiều
Cho trọn vẹn một kiếp người hôm nay

Nếu chỉ còn một ngày để sống
Em sẽ về đâu sau giông tố cuộc đời
Sẽ còn vùi mình trong những giấc ngủ say
Hay cố vui cười hưởng nốt ngày hạnh phúc 

Nếu chỉ còn một ngày để sống
Em sẽ dành em giây phút cạnh gia đình
Sẽ thật vui sẽ chỉ nở nụ cười
Sẽ ôm từng người sẽ nói lời yêu thương

Nếu chỉ còn một ngày để sống
Em sẽ dành anh nửa thời gian còn lại
Để bên anh để vỗ về hạnh phúc
Để dũng cảm đón nhận ngày tận thế

Nếu chỉ còn một ngày để sống 
Em sẽ không ước được sống thêm ngày nữa
Cũng chẳng cần có những phút bình yên
Lại càng không vướng bận chuyện đời thường

Nếu chỉ còn một ngày để sống
Em sẽ yêu anh đến tận giây cuối cùng
Đến khi nào tim em ngừng đập hẳn
Vẫn mỉm cười và nằm trọn trong anh

Nếu chỉ còn một ngày để sống
Anh đừng buồn và nhớ phải thật vui
Vì ngày mai không còn một ai nữa
Không còn ai khiến anh muộn phiền





Thứ Tư, 12 tháng 7, 2017

Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương

Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, chẳng còn những cái nắm tay, nụ hôn ngọt ngào như bây giờ, liệu anh có còn nhớ. Từng có một cô gái vì anh mà cố gắng vượt qua tất cả, bỏ qua những nỗi sợ hãi, xóa dần đi những vết thương từng đêm rằng xé trong lòng. Anh có quên một đứa con gái thường hay bướng bỉnh, hay giận hay hờn và hay khiến anh cười vui mỗi ngày.




Anh có còn giữ thói quen gọi em mỗi sáng, chúc em ngủ ngon mỗi đêm, hôn em mỗi lúc cạnh nhau hay ôm chặt em vào lòng để thỏa nỗi nhớ nhung. Anh có còn muốn nhìn thấy em cười mỗi ngày, cố gắng làm cho em vui dù điều đó khiến anh mệt mỏi? Anh có còn thương em hơn chính bản thân mình, chăm sóc em từ miếng ăn giấc ngủ, lo lắng cho em từ những điều nhỏ nhặt nhất. Liệu anh có còn không anh?

Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, có một phút giây nào đó anh chợt nghĩ về người con gái anh từng yêu, từng thương từng trân trọng không anh? Anh vẫn sẽ nhớ đến em mỗi lúc thức dậy, trước khi đi ngủ và ngay cả khi anh bận rộn với công việc, với bộn bề cuộc sống. Anh sẽ nhớ em chứ?



Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, anh có còn mỉm cười khi bất chợt thấy em, nhìn em với ánh mắt chan chứa yêu thương khi vô tình đi lướt qua nhau. Hay anh sẽ vội vàng quay đi né tránh một cái gì đó đã từng thân thuộc. Anh sẽ không làm như thế phải không? Ít ra anh cũng phải nhìn em một cái, cười nhẹ và chào nhau đúng không? Chào quá khứ, chào cô gái anh từng nguyện yêu suốt cuộc đời mình phải không?

Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, anh sẽ vô thường quên mất em là ai, mọi thói quen những hẹn ước mỗi ngày sẽ được thay vào đó bằng một hình bóng khác. Sẽ có ai đó thay thế em trong anh, để được đón nhận những yêu thương em từng được trải qua trước đây. Anh vẫn sẽ chăm sóc, quan tâm chu đáo người đó như đã từng làm với em phải không?



Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, xin anh hãy giữ trọn những kỉ niệm về hai đứa trong lòng, dù không muốn nhắc lại nhưng hay cất giữ thật kỹ anh nhé? Để khi nào anh bất chợt tổn thương, anh mệt mỏi hay cần một bờ vai, hãy nghĩ đến em, nghĩ về người con gái luôn yêu anh thật nhiều, anh nhé?

Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, hãy yêu người khác nhưng đừng như yêu em, hãy quan tâm người đó theo cách khác anh nhé? Em không muốn anh làm với ai như từng làm với em đâu, em sẽ giận sẽ buồn sẽ ghen đấy, vì anh vẫn thường nói anh chỉ làm duy nhất với em thôi mà. Anh sẽ không nuốt lời phải không anh? 
Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, em sẽ nhường anh cho người đến sau em, người đó sẽ thay em chăm sóc anh, quan tâm anh, vỗ về anh và nắm chặt tay anh bước tiếp con đường phía trước. Người đó chắc hẳn sẽ đẹp hơn em, thông minh hơn em, ngoan hiền hơn em và yêu anh nhiều hơn em. Bởi vậy anh mới chọn người đó thay vì chọn em phải không anh?



Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, sẽ không còn những ước mơ hoài bão và dự định cho tương lai nữa anh nhỉ? Anh sẽ xây mái ấm với người khác còn em sẽ chọn hướng đi cho riêng mình, anh sẽ chăm lo cho gia đình nhỏ bé của mình, trong đó có vợ có con, nhưng không có em. Những ước nguyện, những hoài bão chung của hai đứa sẽ không bao giờ hoàn thành và có cơ hội thực hiện nữa, anh nhỉ? Vì bên anh đã có một ai đó cùng anh thực hiện thay em mất rồi.

Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, em hứa sẽ không làm phiền anh thêm nữa, không đem đến cho anh những muộn phiền, mệt mỏi. Em sẽ ở một nơi nhỏ bé nhất trong góc trái tim anh, ở đó và hướng về anh, dõi theo và cầu chúc mọi điều tốt đẹp nhất đến với người em yêu. Em sẽ không oán giận, không trách móc cũng chẳng khóc than, em sẽ mỉm cười thật tươi, sẽ kiêu hãnh bước đi như con người mạnh mẽ vốn có trong em. Anh sẽ chẳng thể nhìn thấy bất kỳ giọt nước mắt nào lăn trên má em nữa. 



Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, anh đi đường anh còn em rẽ sang hướng khác, chúng mình liệu có còn muốn hẹn nhau kiếp sau gặp lại như vẫn dự định không anh? Em vẫn muốn và mong điều đó xảy ra, nếu có lần thứ hai lựa chọn hoặc cơ hội thứ hai để nắm lấy, em vẫn sẽ chọn được ở bên cạnh anh, yêu anh và có anh. Còn anh?

Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, chỉ là nếu thôi anh nhé? Anh sẽ chọn cách yêu thương em trở lại, hay chấp nhận buông tay và đi tìm người khác?

Thứ Ba, 11 tháng 7, 2017

Tại vì ta yêu nhau

Em hỏi anh " tại sao lại yêu em "
Anh mỉm cười! Tại em " ngốc " ngố ạ
Sợ ai đó bắt nạt ngố của anh
Nên anh phải bảo vệ ngố anh chứ
Ơ nhưng mà,  em có phải ngố đâu
Cũng chẳng xinh chẳng đẹp chẳng thông minh
Lại hay hờn hay dỗi hay nạt anh.




Vậy tại sao anh lại chọn bên em
Dù biết em đã đôi lần dang dở
Đã từng khóc, từng đau, từng vấp ngã
Anh vẫn yêu, vẫn thương và trân trọng
Luôn ở đây, ngay cạnh em mỗi ngày
Chịu mệt mỏi nhưng chưa hề oán trách
Anh cứ thương cứ chăm lo chu đáo
Chưa lúc nào khô ráo tiếng yêu thương.




Em biết mình chẳng còn chút vấn vương
Chẳng buồn đau khi nhớ về quá khứ
Bởi anh là hiện tại của tương lai
Vào một mai khi chúng mình sai trái
Vẫn còn lại những tháng ngày hạnh phúc
Còn nguyên vẹn những rung động con tim
Còn nụ cười, ánh mắt còn bờ môi
Em sẽ giữ, sẽ cất dấu trong tim 
Để nếu lỡ có ngày buồn vô cớ
Em cùng anh ôn lại chuyện đã qua.

Em bướng bỉnh lại thường hay suy nghĩ
Vẫn hay buồn hay chán nản mông lung 
Hay lo xa hay buồn bực trong lòng
Nhưng chỉ là muốn ở cạnh anh thêm
Muốn anh thương và yêu chiều em thôi. 




Em luôn sợ đôi chân anh lạc bước
Đi sai hướng, đi ngược đường với em
Chiều anh đi chẳng song song em nữa
Mắt anh nhìn không còn hướng đến em
Tay anh nắm hờ hững trực chờ buông
Vai anh đấy mà sao xa xôi quá
Thấy mỏi mệt mỗi lúc em tựa vào
Nụ hôn nhạt trên bờ môi hai đứa
Anh mơ tưởng về một ai đó nữa
Về những điều trong đó chẳng có em.




Em sợ lắm, hoảng loạn rồi bất an
Hãy ôm em và đừng buông tay nhé?
Em chỉ cần duy nhất đó là anh
Cần bờ vai cần đôi tay chắc khỏe
Cần nụ cười cần ánh mắt  anh thôi
Cần những điều anh thường làm hôm qua
Luôn ở đây, bên cạnh em anh nhé
Ôm thật chặt và nói " Mãi yêu em "
Dẫu ngoài kia sóng to gió chẳng ngừng
Dẫu đường đời tưởng chừng như gian khó
Chỉ xin anh luôn giữ vững tay em.




Em không hứa sẽ cùng anh đi mãi
Hết đoạn đường phía trước của chúng ta
Nhưng hãy tin, em luôn vì tất cả
Vì tình yêu vì hạnh phúc vẹn tròn
Vì anh vì con vì bố mẹ mình
Vì hai chữ thiêng liêng tiếng " gia đình "
Em cố gắng sẽ luôn nghĩ về anh
Cho đến khi tim em ngừng đập hẳn
Vẫn đứng đợi và chờ anh ở đó
Để chúng mình sẽ lại được gần nhau
Để vẽ nên truyện tình yêu bất hủ
Về tình yêu tuyệt đẹp của chúng ta

Thứ Hai, 10 tháng 7, 2017

Hãy luôn ôm em như ngày hôm nay nhé?

Ôm thật chặt em vào lòng và đừng bao giờ buông ra anh nhé? Em chỉ cần như thế thôi, mọi sóng gió mỏi mệt ngoài kia em đều sẽ vượt qua được, chỉ cần anh luôn ở đây, luôn nằm cạnh em, choàng tay ôm chặt em vào ngực anh thôi. Điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời em không phải là được nhiều người yêu quý, cũng không phải là kiếm được thật nhiều tiền, càng không phải là có một công việc thật tốt.... mà là được cảm nhận trọn vẹn cái cảm giác nằm trọn trong vòng tay anh, bờ môi được hôn lên da thịt anh, tai có thể nghe tim anh đập và mũi hít hà mùi cơ thể anh...



Dù cuộc đời này có quá nhiều khó khăn ở phía trước và bao thử thách đang chờ đợi chúng ta vào ngày mai. Dù cho em có suy nghĩ nhiều, mệt mỏi và cảm thấy chán nản như thế nào đi nữa, em vẫn cảm thấy bình yên và hạnh phúc khi nằm trong vòng tay anh, anh ạ. Anh biết không? Khi được anh ôm chặt, thật chặt và không muốn buông ra, em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trong cuộc đời này. Vì em hiểu rằng, dù cho cuộc sống có khó khăn đến nhường nào, dù cho mọi vất vả, khó nhọc đang trực chờ em phía trước, thì vẫn luôn có anh ở đây, bảo vệ và che chở cho em. Em thấy mình nhỏ bé và được trân trọng khi nằm trong lòng anh, thực sự cái cảm giác đó không có một lời nói nào có thể diễn tả hay thốt ra được hết.



Sở thích của em là gì nhỉ? Không còn là được mặc đẹp, đi chơi nhiều nơi, ăn món ăn mình thích hay làm việc mình muốn nữa. Mà là được ngắm nhìn anh mỗi ngày, nhìn anh cười, anh nói, lúc mặt anh nghiêm, hay lại xị ra lúc em giận, lúc anh chăm chú nấu cơm.... Em thích ngắm anh lắm, ngắm chàng soái ca hoàn hảo nhất của cuộc đời em. Có lẽ sẽ chẳng có ai đẹp bằng anh trong mắt em, cho dù ngoài kia có nhiều người giỏi hơn anh, đẹp hơn anh hay tốt hơn anh, nhưng đối với em, họ chưa bao giờ có thể bằng anh được. Bởi anh với em luôn là duy nhất. Anh đẹp lắm, rất đẹp.

Lúc nào em cũng thích ôm chặt anh, hôn anh và hít hà mùi cơ thể của anh. Mỗi lần như thế em đều cầu nguyện, cầu nguyện rằng khoảnh khắc này xin hãy ở bên em mãi, đừng trôi đi và biến mất như thời gian. Em sợ mỗi ngày trôi qua, mỗi giây phút kim đồng hồ tích tắc chạy, em đều lo sợ, sợ rằng vào một phút giây nào đó, anh sẽ không còn ở đây nữa, sẽ chẳng còn những nụ hôn, cái ôm hay ánh mắt ngọt ngào anh dành cho em nữa. Em lo sợ lắm anh ạ.



Em vẫn thường xuyên nghĩ về một tương lai gần, nghĩ về một gia đình nhỏ có anh và em sau đó sẽ là những tình yêu lớn của chúng ta ra đời. Anh sẽ càng yêu thương em hơn, không còn là những sự quan tâm duy nhất dành cho em nữa, nhưng anh vẫn luôn duy trì thói quen hiện tại, đó là ôm em khi ngủ, nắm tay em mọi lúc, mọi nơi và chia sẻ cùng em mọi thứ. Em hi vọng rằng điều đó sẽ không quá xa xỉ đối với em cho đến hết cuộc đời này.

Nếu như quá khứ của em là những nỗi đau là những giọt nước mắt chất chứa nhiều muộn phiền thì hiện tại và tương lai đã được đánh đổi bằng anh rồi. Anh chính là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà cuộc đời này ban tặng, bù đắp cho em những mất mát. Anh cho em tình yêu, cho em sự quan tâm, cho em sự chia sẻ, cho em sự tha thứ, cho em sự chiều chuộng, cho em sự che chở, cho em sự bảo vệ, cho em sự chờ đợi... anh đã luôn vì em mà làm tất cả những điều em chưa từng nghĩ đến. Cảm ơn anh nhiều lắm, tình yêu to lớn của em.

Anh biết không? Mỗi lần nghĩ về cuộc sống hôn nhân, nghĩ đến những tháng ngày khó khăn khi em về nhà anh làm dâu, làm vợ, làm mẹ, làm con trong nhà. Em thấy hoảng loạn và sợ hãi anh ạ, có thể đó đều là những lo lắng của tất cả mọi người khi chuẩn bị bước chân vào cuộc hôn nhân đầy ắp những điều bỡ ngỡ mà chưa một lần được nếm trải trước đây.

Nhưng dù có như thế nào, dù em có sợ thật nhiều nhưng khi nghĩ đến anh, nghĩ về những gì anh làm cho em, em đều cảm thấy có chút gì đó an tâm và đỡ sợ hãi hơn. Vì em cảm nhận được bên em vẫn còn có anh, em biết anh sẽ không để cho người con gái anh yêu phải chịu những tổn thương, mất mát thêm một lần nữa đâu. Đúng không anh?

Tuy rằng em vẫn chưa tin tưởng anh tuyệt đối cũng như em còn lo sợ rằng sau này anh sẽ thay đổi. Nhưng em nghĩ đó là điều tốt nhất cho cả anh và em, bởi nếu sau này, chẳng may cuộc sống đổi trắng thay đen, anh có vô tình đánh mất anh của bây giờ thì khi đó em cũng sẽ đủ mạnh mẽ để bước tiếp con đường phía trước. Thay vì mất anh em mất tất cả và gục ngã khi lựa chọn việc tin tưởng anh tuyệt đối hôm nay, thì em thà nghi ngờ anh nhưng khi điều đó xảy ra em đã có sự chuẩn bị để đủ bản lĩnh bước qua nỗi đau. Anh nhé?

Nếu không có anh bên cạnh, em thấy mình mạnh mẽ và độc lập, em có thể làm tất cả mọi thứ mà bình thường em nghĩ rằng em không thể. Nhưng khi em yêu một ai đó, yêu anh, em trở nên yếu đuối và sợ hãi, bởi trong chuyện tình cảm em không thể kiểm soát nổi cảm xúc của em, em có thể thua cuộc, mất tất cả nếu như em không thể vượt qua được chính nỗi đau đó anh ạ. Vậy nên, yêu anh rồi em chẳng còn mạnh mẽ như vốn có nữa, bởi em cần sự che chở và bảo vệ của anh. Nếu yêu anh mà em vẫn mạnh mẽ, không cần ai đó quan tâm, che trở nữa thì em yêu anh làm gì chứ, đúng không anh?



Vậy nên em chỉ mong một điều, hãy luôn ôm chặt em bất cứ lúc nào anh nhé? Cho dù có sóng gió hay khó khăn, mệt mỏi gì xảy ra, hãy luôn ôm chặt em được không? Kể cả khi em là người có lỗi, em gây ra cho anh những nỗi đau thì cũng hãy cứ ôm chặt em như bây giờ? Hứa với em như thế nhé? Bởi em chỉ cần có thể, dù sau đó anh có đối xử với em như thế nào cũng được, nhưng lúc đó hãy ôm chặt em nhé? Để em cảm thấy mình còn được yêu thương, được che chở và không bị bỏ rơi.

Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

Chỉ là em muốn anh ôm chặt em khi ngủ thôi

Em vẫn thường hay nghĩ về một ngày nào đó anh chẳng còn quan tâm đến suy nghĩ và cảm xúc của em như trước đây. Hay những hạnh phúc hiện tại liệu còn kéo dài được bao lâu nữa? Em đã yêu anh vì anh là người luôn lắng nghe em nói, luôn thấu hiểu mọi cảm xúc trong em mà không cần em phải nói ra. Chỉ một cử chỉ, hành động nhỏ hay những câu nói vu vơ cũng khiến anh sốt sắng, quan tâm em nhiều hơn. Anh sẵn sàng ngồi hàng giờ chỉ để hiểu được em đang suy nghĩ gì, em đang buồn chuyện gì, và anh sẽ khiến em cảm thấy vui trở lại, thoải mái bình thường như lúc trước. Cứ như thế em cảm nhận được sự quan trọng của mình trong suy nghĩ của anh. Và em thầm cảm ơn điều đó, cảm ơn anh rất nhiều, cảm ơn vì đã dành cho em một tình cảm quá đỗi lớn lao đến vậy.




Những ngày đầu quen nhau, chưa nói lời yêu cũng chưa có những chắc chắn về tình cảm. Anh còn dè dặt trong việc thổ lộ sự quan tâm với em, nhưng anh vẫn luôn chiều chuộng và lắng nghe em nói một cách nhẹ nhàng, kiên nhẫn. Khi mới yêu, khi đã xác định được rõ tình cảm của mình, anh không còn dè dặt, không còn dấu diếm sự quan tâm của anh với em nữa. Anh thể hiện tất cả một cách rõ ràng, sự yêu thương, chiều chuộng, quan tâm ngày càng lớn lên.
Em thấy mình thật hạnh phúc và bình yên trong cuộc tình này của chúng ta. Em tự cảm thấy mình nợ anh rất nhiều, nợ một tình yêu, nợ sự quan tâm, nợ những lần chiều chuộng, yêu thương từ anh. Em nợ anh tất cả những thứ tốt đẹp nhất mà anh từng dành đến cho em. Em vẫn luôn tự nhắc nhở trái tim rằng, hãy gìn giữ điều đó, hãy nắm chặt lấy và bảo vệ nó không bị ai đánh cắp đi. Vì nó còn quý giá hơn cả vật chất, tiền bạc, mọi thứ ngoài kia.

Thế nhưng, cuộc đời thì vẫn luôn tồn tại hai từ " thế nhưng " phải không anh? Cho dù tất cả những gì anh dành cho em đều là tuyệt đối, đều là 100%, em cảm nhận được và luôn cảm thấy hạnh phúc. Vì bên em, luôn có một tình yêu lớn lao từ anh. Và rồi, trong một khoảnh khắc nào đó, ít thôi, không phải tất cả anh nhé? Em bất chợt nhận ra có điều gì đó chẳng còn được như trước, dù anh vẫn vậy nhưng cử chỉ và hành động có chút nhạt đi. Từ " nhạt " ở đây có nghĩa là nó vẫn diễn ra như thế, anh vẫn làm vậy với em như trước, tuy nhiên, nó chẳng còn " tuyệt đối " nữa. 

Giống như việc anh nuôi một con chó, đầu tiên khi mới nhìn thấy nó anh cảm thấy rất thích thú và hào hứng. Bởi nhìn nó khiến anh trở nên vui vẻ, thoải mái và có chút gì đó muốn sở hữu. Rồi anh cố gắng để nó thuộc về mình, anh hàng ngày ra sức tạo ấn tượng, tạo thiện cảm và gây sự chú ý. Khiến nó cảm thấy quý anh, thân thuộc và quen dần với việc có anh quan tâm, chăm sóc. Anh sẵn sàng dành hàng giờ, hay tất cả thời gian rảnh rỗi chỉ để nó cảm thấy vui và anh cũng thoải mái. Khi có được rồi, anh vui mừng, hạnh phúc và anh càng yêu thương, chăm sóc nó hơn.

Lâu dần, lâu dần, từ những cử chỉ yêu thương, những lời nói quan tâm những chăm sóc dù nhỏ nhất trở nên quen thuộc, lặp lại... Cứ thế anh làm như một thói quen và phản xạ tự nhiên, không còn chất chứa trong đó sự hào hứng, vui vẻ hoặc tâm huyết như trước nữa. Anh nghĩ rằng những điều anh làm vẫn vậy, anh vẫn đang cố gắng làm tốt, nó cần phải biết trân trọng và cảm kích để không được phụ lòng anh. Thế nhưng anh có biết, khi nó cảm nhận được sự yêu thương đó, và khi nó cần anh, cũng là lúc nó biết mình nhạy cảm với từng cử chỉ, hành động của anh không? Chỉ một chút thôi, sự sao nhãng hoặc không thành ý, đôi khi là không thoải mái của anh dành cho nó, nó cũng cảm thấy điều đó thật nặng nề và không vui, khiến nó thấy mình mất đi sự duy nhất từ anh của trước đây.

Yêu anh, em đã từng được anh dẫn đi qua biết bao cung bậc cảm xúc, cho em cảm nhận những giây phút hạnh phúc trọn vẹn nhất trong cuộc đời mà em chưa một lần được trải qua. Em luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp đó mà anh đã dành cho, để em tự nhắn nhủ mình rằng, phải thật trân trọng, phải thật cố gắng để gìn giữ nó luôn như vậy. 

Càng ngày em càng nhạy cảm hơn với những gì anh dành cho em. Người ta bảo, khi mới yêu, mọi thứ vẫn đang trong giai đoạn khám phá và mới mẻ, nhưng lâu rồi nó sẽ quen dần và nhàm chán. Em từng nói anh nghe, đôi lúc em cảm nhận được ánh mắt của anh, cái ôm của anh hay từng cử chỉ anh dành cho em, có chút gì đó khác xưa đúng không? Anh giải thích, vì anh mệt mỏi, vì công việc, vì những lí do khách quan. Em đồng ý, và em nghĩ mình ích kỉ với anh. Em sai.

Rồi điều đó không đơn thuần là vì áp lực công việc hay cuộc sống nữa. Ngay cả những khi vui vẻ bình thường, tự nhiên cảm giác đó lại hiện hữu trong em, khiến em có đôi chút thoáng buồn và suy nghi vu vơ. Nhưng đó chỉ là một chút thôi, anh lại kéo em trở lại với niềm vui và nụ cười luôn, và em lại quên nhanh đi. 

Đợt gần đây ngủ với nhau, anh hay nói rằng em bị làm sao vậy, cứ ban ngày bình thường nhưng đến lúc ngủ em lại như vậy. Rồi em nghĩ gì em nói anh nghe, em như thế anh làm sao ngủ được....? Anh cứ đưa ra hàng loạt những câu hỏi, và chưa từng một lần tự nhìn lại những gì vừa xảy ra, anh nói hiểu em, hiểu mà tại sao lại không biết em đang nghĩ gì? Anh hỏi tại sao em lại như vậy? Tại sao chứ? Anh bảo tự nhiên em lại thế? Không có gì là tự nhiên đâu anh?

Có lúc nào đó anh ngồi nghĩ đến suy nghĩ của em không, trước đây em từng nói, em không thích nói lại nhiều lần, em chỉ nói một lần và nếu tiếp diễn em sẽ không nói nữa, mặc kệ đấy, muốn sao cũng được. Anh bảo em cứ như vậy? Thử hỏi rằng, tại sao em lại cứ như vậy? Vì sao nào? Vì em muốn như vậy ư, vì em muốn gây sự, muốn hành hạ anh không được ngủ ư? Nếu đã như thế, thì em chẳng muốn nói nữa, mặc kệ thôi, sao cũng được. Cứ như vậy đi rồi lâu dần cũng thành quen, cũng chẳng còn được nghe em nói, em giải thích nguyên nhân nữa.

Anh hiểu và từng nhiều lần nghe em nói rằng, em ngủ một mình thì không sao, nhưng ngủ với anh, chỉ cần anh không ôm, tự động em sẽ tỉnh ngủ và không tài nào vào giấc được. Đó là vì em sợ sự bỏ rơi anh ạ, em sợ những điều em luôn suy nghĩ xảy ra, anh biết mà phải không? Đêm xuống là lúc con người ta hay suy nghĩ về những điều mà ban ngày bị che lấp đi, nằm bên anh nếu được anh ôm chặt vào lòng, được áp mặt vào ngực anh, được cảm nhận sự che chở, yêu thương bao bọc từ anh, em thấy mình được bảo vệ, em có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Dù có ngủ say đến mấy, chỉ cần đôi tay anh buông hờ vì ngủ say, em cũng cảm nhận được và bất giác tỉnh giấc. Em không hề muốn như vậy đâu, em chẳng muốn hành hạ anh hay khiến anh khó chịu khi ngủ như vậy. Em cũng hiểu được rằng ngủ say rồi người ta không thể kiểm soát được hành động của mình.

Thế nhưng, vì em luôn như vậy, em không thể ngủ được mỗi lúc bên anh mà không được anh ôm chặt, em đều suy nghĩ về những điều chẳng tốt đẹp. Rằng anh không còn yêu em nhiều, rằng anh bỏ rơi em, và chính em cảm thấy lạc lõng khi nằm cạnh người em yêu thương nhất. Em thấy bơ vơ anh ạ? Anh có từng hiểu.

Anh trách em cứ hoài như vậy, anh buồn vì em không hiểu cho anh, anh khó chịu vì em cứ tỏ thái độ như thế. Em biết có lúc anh chẳng còn muốn quan tâm đến em như vậy nữa. Lúc trước nghe em nói rỗi hay nhìn thấy em khóc, anh khác cơ, khác lắm, bây giờ khác rồi anh ạ. Em thấy tủi thân và buồn. 

Trước đây anh cũng mệt mà, lúc nào anh cũng mệt mà, đâu phải bây giờ anh mới mệt đâu, nhưng anh vẫn ôm em khi ngủ, đêm vẫn vơ lấy em mà ôm chặt nếu bất giác tỉnh giấc. Còn giờ thì, ngay cả người anh yêu có nằm bên khóc thút thít, mắt tỉnh bơ và dày vò bởi những suy nghĩ tiêu cực. Anh vẫn vô tâm nằm đó như chẳng còn ý nghĩa gì với em.

Thôi em chẳng nói nữa, cảm xúc và suy nghĩ quá nhiều điều không thể viết ra bằng lời được. Dù sao cũng là do em, vì em tự khiến mình như thế, tự dày vò tự làm khổ mình, để rồi lây cả sang anh. Em xin lỗi, nếu điều đó khiến anh mệt mỏi và khó chịu. Nếu sau này mọi thứ vẫn diễn ra như vậy, em sẽ im lặng và tự học cách quen với điều đó. Sẽ cố gắng không cần phải anh ôm và tự điều chỉnh cảm xúc không được khóc nữa. Hoặc em chẳng thể làm được, em cũng chỉ mong anh bỏ qua và đừng buồn vì em, bởi thực tế em không hề muốn như vậy. Em vẫn mong bên em anh luôn thoải mái, vui vẻ và hạnh phúc.




Thực sự những lúc khiến anh như đêm hôm qua, không ngủ được và phải hỏi em những câu hỏi tại sao, làm sao... em vừa giận anh nhưng lại giận bản thân nhiều hơn. Tất cả là do em, do em tự tạo ra những điều đó cho mình, em xin lỗi, sau này em sẽ cố gắng, cố gắng học cách không cần thiết phải có anh ôm em khi ngủ nữa.