Thứ Năm, 19 tháng 10, 2017

Kỉ niệm 1 năm ngày mình gặp nhau 19/10/2016 - 19/10/2017

Hôm nay là một ngày ý nghĩa đối với tôi, không biết anh có còn nhớ những gì từng xảy ra vào ngày này năm ngoái không. Riêng tôi, tôi lại nhớ như in và không bao giờ có thể quên được. Cái cảm giác nghe tin anh đang trên Hà Nội và lên để gặp tôi. Cảm giác vui sướng, có chút hạnh phúc và hồi hộp khi nghe điện thoại, con bé cười tít mắt, mừng ra mặt khiến mọi người trong phòng tập GYM đều nhìn và biết được tôi có chuyện gì đó rất vui.

Hôm nay 19/10/2107, vậy là đã 1 năm rồi, kể từ ngày chúng tôi gặp nhau và yêu nhau. Tôi biết anh sẽ chẳng nhớ đâu, cũng chẳng có nhiều ấn tượng như tôi. Nhưng tôi lại luôn muốn nhớ lại, hồi ức về những ngày đặc biệt như thế này. Nếu ngày hôm đó anh không lên gặp tôi hoặc tôi không ra gặp anh thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ?

Năm ngoái anh lên trời còn nắng nóng lắm, con bé lại đang trong thời kì béo ú, anh lên không chuẩn bị gì nên thấy không tự tin. Tuy nhiên, vẫn quyết định gặp bởi không dám phụ sự chân thành của anh. Đi gặp anh mà lòng rộn ràng, vui mừng, nhưng lại cảm thấy rất bình thường, thân thuộc như gặp 1 người bạn thân chứ không cảm thấy ngại như đi ra mắt người khác giới.

Anh đứng đó, tôi mãi không bao giờ có thể quên được dáng người anh nhỏ nhỏ, trẻ con, khác hẳn với những gì trong tưởng tượng của tôi. Anh không to béo như trong ảnh đại diện, mặt không sở khanh già dặn như trên ảnh, nhìn anh trẻ con, nhỏ người và cười duyên. Nhìn anh ngơ ngác cầm bó hoa, ngại ngùng khi tôi gọi và ngồi sau tôi như kiểu chúng tôi đã rất thân từ lâu rồi.



Chẳng hiểu sao, mới gặp nhau lần đầu mà tôi thấy cả hai thân thuộc, anh ít nói hơn bình thường và có chút gì đó trầm tính. Còn tôi, tôi mãi vẫn không biết được anh có suy nghĩ gì về tôi từ lần gặp đầu tiên đó. Ra hồ ngồi, tôi thoáng nhìn anh và có nhiều suy nghĩ, suy nghĩ về mối quan hệ của chúng tôi, suy nghĩ về những điều sau này có thể xảy ra nếu tôi tiếp tục mối quan hệ của mình với anh.
Tôi cứ suy nghĩ mãi về việc có nên tiếp tục quen anh nữa không, trên đoạn đường trở anh về nhà bạn, tôi chỉ muốn sau này anh có nhiều lần lên Hà Nội nữa, để tôi dẫn anh đi chơi, đi nhiều nơi mà tôi biết. Tôi muốn anh là người cùng tôi thực hiện những câu chuyện lãng mạn mà tôi từng nghĩ về.

Anh có mua hoa những không tặng tôi. Hôm đấy tôi biết anh không ngủ được vì lạ giường và vì nhiều cảm xúc lẫn lộn khác. Anh nhắn tin chúc tôi lúc đêm muộn khi tôi đã ngủ rồi. Vì tôi biết anh ngại, không muốn tôi đọc được luôn và trả lời, anh muốn nhắn để mai tôi đọc được. Và sáng hôm sau đọc được tôi đã rất vui, niềm vui 20/10 đầu tiên tôi cảm thấy mình hạnh phúc và được ai đó quan tâm.
Ngày hôm đó có lẽ là sự khởi đầu cho câu chuyện tình yêu của chúng tôi. Vì sau ngày hôm đó, tình cảm của chúng tôi ngày càng tiến gần nhau hơn một cách nhanh chóng, anh lên Hà Nội thường xuyên hơn, quan tâm tôi nhiều hơn và thể hiện điều đó lộ liễu hơn chứ không ngại ngùng như trước nữa.



Đã một năm trôi qua biết bao nhiêu chuyện đã đến và đi với chúng tôi. Nếu như ngày này của 1 năm trước chúng tôi mới chỉ là những rung động, những ngại ngùng, những yêu thương chưa dám thể hiện thì năm nay mọi thứ đã tiến xa hơn rất nhiều. Mới 1 năm thôi mà mọi thứ khác quá, thay đổi lớn cả về tâm hồn lẫn suy nghĩ. Chúng tôi có thể yêu nhiều hơn, hiểu nhau nhiều hơn, trân trọng nhau nhiều hơn, bên nhau nhiều hơn nhưng sự hồn nhiên, thoải mái của ngày đó mãi mãi không còn nữa.

Chúng tôi của bây giờ là những mệt mỏi, lo toan, suy nghĩ, giận hờn, trách móc.... chúng tôi của bây giờ và sau này nữa sẽ chẳng còn những yêu thương giản đơn như trước.

Nếu như ngày đó chỉ là quan tâm nhau, nói cho nhau nghe những câu chuyện đời thường để chia sẻ cùng nhau những vui buồn. Nếu như ngày đó chỉ là dành thời gian rảnh rỗi, tranh thủ từng tí một để nói chuyện, để được nghe nhau nói, được nhận một tin nhắn từ nhau.... Nếu như ngày đó chỉ là yêu và thương nhau thôi.... thì bây giờ điều đó thật xa xỉ với cả hai.

Vẫn biết mọi thứ chỉ là bắt đầu thôi, chưa có con cái, chưa vướng bận chuyện gia đình, chưa phải lo toan nhiều.... Vậy nhưng mọi thứ cũng khiến cả hai phải thay đổi rất nhiều. Tôi và anh đều chẳng còn được như trước, hai đứa đã trai lì với những cảm xúc yêu thương ngày xưa. Thay vào đó là những suy nghĩ mệt mỏi, những áp lực chuyện cưới xin.... đến mức mà chính tôi cũng chán ghét chuyện tình yêu của mình.




Tôi biết tôi không tốt, có thể chẳng xứng với tình yêu của anh, nhưng đó là do những suy nghĩ, những áp lực trong tôi quá lớn, mọi thứ khiến cảm xúc của tôi bị chi phối và thay đổi hoàn toàn. Tôi muốn yêu anh như xưa, muốn bên anh và nói những lời nhẹ nhàng như trước. Thế nhưng có nhiều chuyện khiến tôi không thể bình thường được, nó khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và bất lực với bản thân mình.
Hôm nay 19/10 và ngày mai là 20/10, tôi không còn xa anh như trước, đã bên anh và nhìn thấy anh rất nhiều. Nhưng đột nhiên sáng nay khi thức dậy, tôi cảm thấy mọi thứ khác quá.

Nếu như năm ngoái khi tỉnh dậy đi làm, bắt đầu một ngày mới bằng cảm giác thoải mái, vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Tôi tỉnh dậy một mình và chưa hề có những tưởng tượng gì về hình ảnh về dáng dấp của anh, anh trong tôi vẫn còn là một cái gì đó xa vời, mờ nhạt. Thế nhưng năm nay khi tôi tỉnh dậy, tôi nhìn anh từ sau, anh đang là áo đồng phục đi làm, anh là người đã bên tôi trong quãng thời gian qua.

Tự nhiên tôi ước, ước hôm nay anh cũng như tôi cảm thấy hôm nay là một ngày ý nghĩa. Anh sẽ đến hôn tôi và đánh thức tôi dậy, nhưng chắc anh cũng không có thời gian để nhớ, đôi khi cuộc sống bộn bề cũng khiến anh chẳng thể nhớ được. Cứ nhìn anh đằng sau tôi nghĩ về mọi chuyện. Sáng nào cũng vội vàng đi làm vì cái tội ngủ cố của tôi, vì tôi biết có anh rồi nên cứ ỉ nại vào anh. Dù biết điều đó không tốt và khiến anh không vui.

Lúc đi làm, tôi thấy chúng tôi như hai người xa lạ, khi bước vào nhà thì là người một nhà còn khi ra đường chúng tôi cũng chỉ là những cá thể đang di chuyển trên quãng đường đó mà thôi. Tôi thấy mình chẳng có chút gì đó liên quan đến anh, anh khác xa với những gì mà tôi thấy khi ở gần nhau. Thấy sự lạnh lùng, xa cách và chút gì đó khó tính từ anh. Cứ thế chúng tôi rẽ sang hai hướng khác nhau và bắt đầu một ngày làm việc như bao ngày khác.

Tôi không phải đi đường, để mặc anh đằng sau không để ý, tôi không ngoái lại vì sợ đâm vào xe trước, tôi vẫn nhìn anh ở trong gương, và vẫn biết anh luôn đi theo tôi, dõi theo tôi và bảo vệ tôi. Tôi cảm nhận được luôn có anh ở đằng sau mình. Tôi thầm cảm ơn anh cảm ơn cuộc sống vì điều hạnh phúc đó từ anh.

Tôi đi đường nhưng tôi vẫn suy nghĩ, nghĩ về anh, đôi lúc đi sau anh tôi nhìn anh thật kĩ và biết được rằng, người con trai đó là người yêu tôi, anh ấy yêu tôi rất nhiều. Và tôi cũng yêu anh, yêu anh nhiều.






Hôm nay 19/10/2017. Tròn 1 năm chúng tôi gặp mặt nhau, tôi sẽ không nói, và tôi muốn biết xem đối với anh, ngày hôm nay có thực sự có ý nghĩa với anh không. Vì chúng tôi từng có ý định lấy ngày này là ngày kỉ niệm ngày yêu nhau.

Hi vọng năm sau tôi vẫn còn đủ thời gian, đủ sự vui vẻ thoải mái và cảm xúc để ngồi hồi ức lại những ngày kỉ niệm này của chúng tôi.
Năm ngoái gặp nhau còn e ngại, muốn năm tay nhau còn thẹn thùng, nhưng năm nay bên nhau rồi liệu có tranh thủ tận dụng trọn vẹn những điều giản đơn này không anh?

Thứ Tư, 4 tháng 10, 2017

Gửi em cô gái tổn thương và trưởng thành

Mùa thu đến, mùa của sự yêu thương, mùa của những nỗi buồn chất chứa. Em dấu mùa thu vào trong ánh mắt, dấu cả những nỗi buồn em mang. Sau những tổn thương mất mát, em nói em sẽ mạnh mẽ, em sẽ không yếu đuối thêm nữa. Em sẽ là em một cô gái kiên cường, sẽ không bao giờ rơi lệ vì một người con trai nào khác.

Người khác cảm thấy mệt mỏi vì em, người khác thấy em lạnh lùng, khô khan, người khác ghét em... Em đáng thương đến mức bản thân muốn tự vòng tay ra ôm lấy chính mình. Đến bao giờ mới có người thực sự hiểu em, ôm lấy em vào lòng, ôm lấy cả những nỗi đau trong lòng của em.

Đấy, cô gái của tôi lại khóc rồi, khi em đang cố gắng dùng lí trí để gõ những dòng chữ này, thì em -  cô gái của tôi lại nghĩ đến những tổn thương mà nước mắt không ngừng rơi...

Người đó nghĩ nước mắt của em là giả tạo, người đó chẳng còn lắng nghe, chia sẻ và cảm thông em như trước nữa. Người đó ngày càng trở nên xa lạ và bộc lộ rõ những điều mà tôi vẫn nơm nớp lo sợ. Có quá nhiều thứ ấm ức dồn nén trong lòng em, khi nó chất chứa quá nhiều thì chỉ cần một câu nói vô tình thôi, cũng đủ làm nước mắt em tuôn rơi.  

Tình yêu đó đối với mọi người nó là hoàn hảo, là viên mãn, nhưng em lại đang chết chìm trong sự cố gắng về tình yêu ấy. Em thấy hoảng loạn do chính những gì mình tạo ra. Em cố gắng gạt bỏ tất cả chỉ để bên người ấy, cố gắng hiểu, cố gắng hòa hợp và cố gắng chấp nhận mọi thứ như một điều hiển nhiên. Thế nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì em càng tổn thương ôm lấy những nỗi buồn bấy nhiêu.

Em lắng nghe lòng mình, em cảm nhận được mọi thứ đang vỡ vụn trong chính tâm hồn mình. Tay em vẫn cố nắm lấy mà chẳng dám buông, bởi em biết nếu có buông lúc này thì nó còn đau hơn lúc em cố giữ. 

Em phải làm sao để khoảng trời của bản thân được bình yên, phải làm sao để bản thân cảm thấy không bất an, phải làm sao để giảm đi những áp lực, mệt mỏi khi nó đang đi quá sức chịu đựng...



Mùa thu càng làm đôi mắt ấy thêm đượm buồn, đôi môi ấy thêm khép lại và nỗi đau thêm cứa sâu....

Ai đó nói tuổi 26 là đẹp nhất? Tuổi 26 với những chông chênh, những áp lực, mệt mỏi chỉ mùa thu mới hiểu.

Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2017

Ngày buồn nhất

Lần đầu tiên trong đời em cảm thấy cuộc sống này thực sự bất công với bản thân mình. Tại sao lúc nào cũng là em, câu hỏi đó luôn hiện hữu trong suy nghĩ kể từ khi em sinh ra đến giờ. Ngay từ nhỏ, khi chỉ là một đứa trẻ, em đã luôn cảm thấy mình bị phân biệt đối xử so với các chị em trong gia đình. Lúc nào cũng thế, luôn là những điều khiến em bị tổn thương rất nhiều.

Nếu như một đứa trẻ luôn nhận được sự quan tâm, yêu thương và chăm sóc đồng đều từ gia đình, thì có lẽ em sẽ có những suy nghĩ và cách sống khác. Tuy em còn rất nhỏ, nhưng nhận thức đã có phần hiểu hết được những gì mà người khác dành cho mình. Lúc đó, em luôn cảm nhận được sự thiếu thốn tình cảm, thiếu thốn sự quan tâm từ người thân. Cảm giác như mình không phải là con của bố mẹ, cũng không phải là ruột thịt của mọi người.

Không biết do em quá để ý hay vì tự em tạo ra cho mình những áp lực như vậy. Trong kí ức của em đọng lại cho đến bây giờ, tất cả mọi việc, không phân biệt to nhỏ, nhẹ nhàng hay nặng nhọc, em đều là người đầu tiên phải làm việc đó. Có những việc nhẽ ra phải dành cho chị, hay có những việc từ năm lớp 1 em đã phải làm 
nhưng em của em lên đến cấp ba may ra nó mới phải động đến. Có những hôm đi học cũng phải bắt nghỉ ở nhà làm, việc gì nặng phần cho em còn việc nhẹ dành cho chị hoặc em, với lời giải thích rằng em khỏe hơn làm nhanh hơn.

Thế nhưng khi có gì ăn cũng đều là người khác phần hơn, em không ăn cũng được, có sao đâu, đi đâu chơi cũng chẳng đến lượt. Mua quần áo cũng chỉ là em được mua, mình tự kiếm tiền mua lấy... Có rất nhiều thứ khiến em luôn cảm giác mình không phải là ruột thịt của mọi người, em thấy mình bị coi thường, lợi dụng và không công bằng. Chính vì thế mà em ghét nhất những ai coi thường người khác, phân biệt đối xử dù mình có cố gắng đến mức nào.

Anh! Em yêu anh rất nhiều, anh là người con trai đến bên em muộn nhất nhưng lại là người cho em tình yêu nhiều nhất. Chính vì anh chưa bao giờ coi thường em, luôn tôn trọng em mà em đã thực sự cảm thấy mình sống có ý nghĩa, anh tạo cho em niềm tin, cho em sức mạnh để em cố gắng vượt qua tất cả.

Cho dù anh có những thứ em không thích, em không vui hay còn chưa tin tưởng, thế nhưng em chỉ cần ở anh sự tôn trọng và công bằng. Anh đã làm được, và đó chính là thứ khiến em có thể cố gắng ở bên anh mãi, chấp nhận vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Nhưng gia đình anh lại khác, hoàn toàn khác, em đã nhận thấy được sự không tôn trọng và không công bằng trong cách nói chuyện của mọi người ngay từ lần đầu tiên em về nhà anh ra mắt. Nhưng vì anh, em luôn cố gắng ngụy biện rằng đó chỉ là do mọi người chưa hiểu em, sau này nếu tiếp xúc lâu dần mọi người sẽ khác. Cứ thế em chấp nhận che dấu đi tất cả, luôn đem những cái tốt hiện hữu lên còn cái xấu thì che lấp đi. 

Nhưng anh biết không? Em càng cố gắng em lại càng cảm thấy hụt hẫng và thất vọng, em thấy mình cứ ngày càng xa dần với gia đình anh. Áp lực tăng lên từng ngày và nó khiến em chưa bao giờ cảm thấy thoải mái và tự tin bước chân vào nhà anh. Mọi người tự tạo cho em những khoảng cách, những rào cản, những mệt mỏi khiến em thấy việc phải về chung sống với gia đình anh thực sự quá áp lực với em.

Có thể anh cảm thấy việc gia đình anh như thế là bình thường, không có gì cả, là do em tự suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Đúng, anh suy nghĩ như vậy hoàn toàn đúng, vì đó là gia đình là ruột thịt là người thân của anh, nên dù có như thế nào mọi người cũng vẫn nằm trong danh sách những người anh yêu quý nhất. Hoặc do anh sống quen với những điều đó rồi nên anh cảm thấy bình thường. 

Nhưng thử hỏi, gia đình em có ai soi anh, có ai như thế nào với anh không? Mọi người luôn vui vẻ, quý mến anh, không ai tạo cho anh chút áp lực nào. Ngay cả cháu em nó cũng quý anh, vui vẻ và thân thiện với anh, còn ngược lại cháu anh thì sao? Anh hiểu điều đó mà phải không?

Khi em bị bố mẹ và mọi người trong gia đình em coi thường em, đến bây giờ nó vẫn luôn là một vết thương lòng vô cùng lớn đối với em. Lúc nào em cũng sợ, cũng lo lắng cũng suy nghĩ đến, không dám làm sai không dám làm phật ý người khác. Làm gì cũng phải để ý đến cảm xúc và cái nhìn của mọi người, em chỉ sợ em lại làm điều gì đó không đúng, để mọi người coi thường và nhắc nhớ lại nỗi đau. Em chỉ mong anh và người nhà anh đừng đối xử với em như vậy thôi.

Khi nói chuyện với chị về vấn đề công việc, em đã cảm thấy mình bị coi thường rồi, đó là lí do tại sao em không thích nhờ vả ai. Vì khi mang ơn người khác mình sẽ không dám nói gì, cái gì cũng phải trong khuôn khổ của sự mang ơn, mình nhận rồi thì sau này làm gì cũng phải nhìn lại cái đó để mà cư xử với người cho mình. Kể cả người ta có chửi có như thế nào cũng vẫn phải chấp nhận vì đã mang ơn người ta mà. Giống như việc chị Quỳnh nói rằng vì chị cho tiền anh suốt nên chị nói anh phải nghe, không dám cãi.

Em nhận được công việc này em vui rất nhiều vì thứ nhất cũng toại nguyện được việc không làm anh vất vả nữa, thứ hai là bố mẹ em cũng vui và thứ ba là em không phải nhờ vả chị anh hay người nhà anh nữa. Nghe những lời nói của mọi người mà em cảm thấy xót xa lắm, nằm cạnh anh khiến em cũng không còn thoải mái được. Khi nghe tin được nhận sao em thấy mình như chút đi biết bao nhiêu gánh nặng trên vai. Em không sợ khổ, không sợ vất vả, em sẽ cố gắng được, miễn là điều đó khiến tất cả mọi người thoải mái vui vẻ. Đặc biệt là đừng có cái nhìn của sự coi thường dành cho em.

Vậy mà hôm nay đúng là một ngày đen tối nhất trong cuộc đời em, mọi thứ như vừa được mở ra đã vội đóng lại một cách nhanh chóng. Vừa mới hôm qua thôi biết bao niềm vui thì hôm nay đã thực sự hụt hẫng, chênh vênh và cảm giác như em đang lênh đênh một mình giữa biển cả. Em chẳng còn muốn víu vào ai, không muốn ai cứu mình, em muốn thả trôi chính mình vào dòng nước. Nhấn chìm và biến mất, có lẽ như thế em cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không còn phải gồng mình lên để nghĩ đến quá nhiều thứ xung quanh.

Em thấy mình bơ vơ, chẳng biết đi đâu về đâu, ở trên Hà Nội tiếp tục đi làm cũng không được nữa, về Nam Định không muốn ở cùng anh vì em hết tự tin rồi, về nhà thì em không dám đối diện với bố mẹ... Em muốn đến một nơi không ai biết, không ai hiểu, muốn biến mất anh ạ. Thực sự em không thể hiểu nổi tại sao cuộc sống lại cứ xô đẩy cứ bất công với em như vậy chứ? Tại sao? Tại vì em không tốt, em không xứng đáng được nhận điều gì đó một cách trọn vẹn hả anh?

Lúc nào cũng chỉ cho em chạm vào một chút sau đó nhẫn tâm đẩy em ra để rồi cướp mất chúng khỏi em. Em thấy mình thực sự vô dụng và thất bại hoàn toàn ngay chính bản thân mình.

Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

Nếu chỉ còn một ngày để sống

Nếu chỉ còn một ngày để sống
Em sẽ làm gì cho những người em yêu
Em sẽ đi đâu cho tan hết nắng chiều
Cho trọn vẹn một kiếp người hôm nay

Nếu chỉ còn một ngày để sống
Em sẽ về đâu sau giông tố cuộc đời
Sẽ còn vùi mình trong những giấc ngủ say
Hay cố vui cười hưởng nốt ngày hạnh phúc 

Nếu chỉ còn một ngày để sống
Em sẽ dành em giây phút cạnh gia đình
Sẽ thật vui sẽ chỉ nở nụ cười
Sẽ ôm từng người sẽ nói lời yêu thương

Nếu chỉ còn một ngày để sống
Em sẽ dành anh nửa thời gian còn lại
Để bên anh để vỗ về hạnh phúc
Để dũng cảm đón nhận ngày tận thế

Nếu chỉ còn một ngày để sống 
Em sẽ không ước được sống thêm ngày nữa
Cũng chẳng cần có những phút bình yên
Lại càng không vướng bận chuyện đời thường

Nếu chỉ còn một ngày để sống
Em sẽ yêu anh đến tận giây cuối cùng
Đến khi nào tim em ngừng đập hẳn
Vẫn mỉm cười và nằm trọn trong anh

Nếu chỉ còn một ngày để sống
Anh đừng buồn và nhớ phải thật vui
Vì ngày mai không còn một ai nữa
Không còn ai khiến anh muộn phiền





Thứ Tư, 12 tháng 7, 2017

Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương

Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, chẳng còn những cái nắm tay, nụ hôn ngọt ngào như bây giờ, liệu anh có còn nhớ. Từng có một cô gái vì anh mà cố gắng vượt qua tất cả, bỏ qua những nỗi sợ hãi, xóa dần đi những vết thương từng đêm rằng xé trong lòng. Anh có quên một đứa con gái thường hay bướng bỉnh, hay giận hay hờn và hay khiến anh cười vui mỗi ngày.




Anh có còn giữ thói quen gọi em mỗi sáng, chúc em ngủ ngon mỗi đêm, hôn em mỗi lúc cạnh nhau hay ôm chặt em vào lòng để thỏa nỗi nhớ nhung. Anh có còn muốn nhìn thấy em cười mỗi ngày, cố gắng làm cho em vui dù điều đó khiến anh mệt mỏi? Anh có còn thương em hơn chính bản thân mình, chăm sóc em từ miếng ăn giấc ngủ, lo lắng cho em từ những điều nhỏ nhặt nhất. Liệu anh có còn không anh?

Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, có một phút giây nào đó anh chợt nghĩ về người con gái anh từng yêu, từng thương từng trân trọng không anh? Anh vẫn sẽ nhớ đến em mỗi lúc thức dậy, trước khi đi ngủ và ngay cả khi anh bận rộn với công việc, với bộn bề cuộc sống. Anh sẽ nhớ em chứ?



Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, anh có còn mỉm cười khi bất chợt thấy em, nhìn em với ánh mắt chan chứa yêu thương khi vô tình đi lướt qua nhau. Hay anh sẽ vội vàng quay đi né tránh một cái gì đó đã từng thân thuộc. Anh sẽ không làm như thế phải không? Ít ra anh cũng phải nhìn em một cái, cười nhẹ và chào nhau đúng không? Chào quá khứ, chào cô gái anh từng nguyện yêu suốt cuộc đời mình phải không?

Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, anh sẽ vô thường quên mất em là ai, mọi thói quen những hẹn ước mỗi ngày sẽ được thay vào đó bằng một hình bóng khác. Sẽ có ai đó thay thế em trong anh, để được đón nhận những yêu thương em từng được trải qua trước đây. Anh vẫn sẽ chăm sóc, quan tâm chu đáo người đó như đã từng làm với em phải không?



Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, xin anh hãy giữ trọn những kỉ niệm về hai đứa trong lòng, dù không muốn nhắc lại nhưng hay cất giữ thật kỹ anh nhé? Để khi nào anh bất chợt tổn thương, anh mệt mỏi hay cần một bờ vai, hãy nghĩ đến em, nghĩ về người con gái luôn yêu anh thật nhiều, anh nhé?

Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, hãy yêu người khác nhưng đừng như yêu em, hãy quan tâm người đó theo cách khác anh nhé? Em không muốn anh làm với ai như từng làm với em đâu, em sẽ giận sẽ buồn sẽ ghen đấy, vì anh vẫn thường nói anh chỉ làm duy nhất với em thôi mà. Anh sẽ không nuốt lời phải không anh? 
Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, em sẽ nhường anh cho người đến sau em, người đó sẽ thay em chăm sóc anh, quan tâm anh, vỗ về anh và nắm chặt tay anh bước tiếp con đường phía trước. Người đó chắc hẳn sẽ đẹp hơn em, thông minh hơn em, ngoan hiền hơn em và yêu anh nhiều hơn em. Bởi vậy anh mới chọn người đó thay vì chọn em phải không anh?



Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, sẽ không còn những ước mơ hoài bão và dự định cho tương lai nữa anh nhỉ? Anh sẽ xây mái ấm với người khác còn em sẽ chọn hướng đi cho riêng mình, anh sẽ chăm lo cho gia đình nhỏ bé của mình, trong đó có vợ có con, nhưng không có em. Những ước nguyện, những hoài bão chung của hai đứa sẽ không bao giờ hoàn thành và có cơ hội thực hiện nữa, anh nhỉ? Vì bên anh đã có một ai đó cùng anh thực hiện thay em mất rồi.

Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, em hứa sẽ không làm phiền anh thêm nữa, không đem đến cho anh những muộn phiền, mệt mỏi. Em sẽ ở một nơi nhỏ bé nhất trong góc trái tim anh, ở đó và hướng về anh, dõi theo và cầu chúc mọi điều tốt đẹp nhất đến với người em yêu. Em sẽ không oán giận, không trách móc cũng chẳng khóc than, em sẽ mỉm cười thật tươi, sẽ kiêu hãnh bước đi như con người mạnh mẽ vốn có trong em. Anh sẽ chẳng thể nhìn thấy bất kỳ giọt nước mắt nào lăn trên má em nữa. 



Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, anh đi đường anh còn em rẽ sang hướng khác, chúng mình liệu có còn muốn hẹn nhau kiếp sau gặp lại như vẫn dự định không anh? Em vẫn muốn và mong điều đó xảy ra, nếu có lần thứ hai lựa chọn hoặc cơ hội thứ hai để nắm lấy, em vẫn sẽ chọn được ở bên cạnh anh, yêu anh và có anh. Còn anh?

Nếu một ngày chúng mình chẳng còn thương, chỉ là nếu thôi anh nhé? Anh sẽ chọn cách yêu thương em trở lại, hay chấp nhận buông tay và đi tìm người khác?

Thứ Ba, 11 tháng 7, 2017

Tại vì ta yêu nhau

Em hỏi anh " tại sao lại yêu em "
Anh mỉm cười! Tại em " ngốc " ngố ạ
Sợ ai đó bắt nạt ngố của anh
Nên anh phải bảo vệ ngố anh chứ
Ơ nhưng mà,  em có phải ngố đâu
Cũng chẳng xinh chẳng đẹp chẳng thông minh
Lại hay hờn hay dỗi hay nạt anh.




Vậy tại sao anh lại chọn bên em
Dù biết em đã đôi lần dang dở
Đã từng khóc, từng đau, từng vấp ngã
Anh vẫn yêu, vẫn thương và trân trọng
Luôn ở đây, ngay cạnh em mỗi ngày
Chịu mệt mỏi nhưng chưa hề oán trách
Anh cứ thương cứ chăm lo chu đáo
Chưa lúc nào khô ráo tiếng yêu thương.




Em biết mình chẳng còn chút vấn vương
Chẳng buồn đau khi nhớ về quá khứ
Bởi anh là hiện tại của tương lai
Vào một mai khi chúng mình sai trái
Vẫn còn lại những tháng ngày hạnh phúc
Còn nguyên vẹn những rung động con tim
Còn nụ cười, ánh mắt còn bờ môi
Em sẽ giữ, sẽ cất dấu trong tim 
Để nếu lỡ có ngày buồn vô cớ
Em cùng anh ôn lại chuyện đã qua.

Em bướng bỉnh lại thường hay suy nghĩ
Vẫn hay buồn hay chán nản mông lung 
Hay lo xa hay buồn bực trong lòng
Nhưng chỉ là muốn ở cạnh anh thêm
Muốn anh thương và yêu chiều em thôi. 




Em luôn sợ đôi chân anh lạc bước
Đi sai hướng, đi ngược đường với em
Chiều anh đi chẳng song song em nữa
Mắt anh nhìn không còn hướng đến em
Tay anh nắm hờ hững trực chờ buông
Vai anh đấy mà sao xa xôi quá
Thấy mỏi mệt mỗi lúc em tựa vào
Nụ hôn nhạt trên bờ môi hai đứa
Anh mơ tưởng về một ai đó nữa
Về những điều trong đó chẳng có em.




Em sợ lắm, hoảng loạn rồi bất an
Hãy ôm em và đừng buông tay nhé?
Em chỉ cần duy nhất đó là anh
Cần bờ vai cần đôi tay chắc khỏe
Cần nụ cười cần ánh mắt  anh thôi
Cần những điều anh thường làm hôm qua
Luôn ở đây, bên cạnh em anh nhé
Ôm thật chặt và nói " Mãi yêu em "
Dẫu ngoài kia sóng to gió chẳng ngừng
Dẫu đường đời tưởng chừng như gian khó
Chỉ xin anh luôn giữ vững tay em.




Em không hứa sẽ cùng anh đi mãi
Hết đoạn đường phía trước của chúng ta
Nhưng hãy tin, em luôn vì tất cả
Vì tình yêu vì hạnh phúc vẹn tròn
Vì anh vì con vì bố mẹ mình
Vì hai chữ thiêng liêng tiếng " gia đình "
Em cố gắng sẽ luôn nghĩ về anh
Cho đến khi tim em ngừng đập hẳn
Vẫn đứng đợi và chờ anh ở đó
Để chúng mình sẽ lại được gần nhau
Để vẽ nên truyện tình yêu bất hủ
Về tình yêu tuyệt đẹp của chúng ta

Thứ Hai, 10 tháng 7, 2017

Hãy luôn ôm em như ngày hôm nay nhé?

Ôm thật chặt em vào lòng và đừng bao giờ buông ra anh nhé? Em chỉ cần như thế thôi, mọi sóng gió mỏi mệt ngoài kia em đều sẽ vượt qua được, chỉ cần anh luôn ở đây, luôn nằm cạnh em, choàng tay ôm chặt em vào ngực anh thôi. Điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời em không phải là được nhiều người yêu quý, cũng không phải là kiếm được thật nhiều tiền, càng không phải là có một công việc thật tốt.... mà là được cảm nhận trọn vẹn cái cảm giác nằm trọn trong vòng tay anh, bờ môi được hôn lên da thịt anh, tai có thể nghe tim anh đập và mũi hít hà mùi cơ thể anh...



Dù cuộc đời này có quá nhiều khó khăn ở phía trước và bao thử thách đang chờ đợi chúng ta vào ngày mai. Dù cho em có suy nghĩ nhiều, mệt mỏi và cảm thấy chán nản như thế nào đi nữa, em vẫn cảm thấy bình yên và hạnh phúc khi nằm trong vòng tay anh, anh ạ. Anh biết không? Khi được anh ôm chặt, thật chặt và không muốn buông ra, em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trong cuộc đời này. Vì em hiểu rằng, dù cho cuộc sống có khó khăn đến nhường nào, dù cho mọi vất vả, khó nhọc đang trực chờ em phía trước, thì vẫn luôn có anh ở đây, bảo vệ và che chở cho em. Em thấy mình nhỏ bé và được trân trọng khi nằm trong lòng anh, thực sự cái cảm giác đó không có một lời nói nào có thể diễn tả hay thốt ra được hết.



Sở thích của em là gì nhỉ? Không còn là được mặc đẹp, đi chơi nhiều nơi, ăn món ăn mình thích hay làm việc mình muốn nữa. Mà là được ngắm nhìn anh mỗi ngày, nhìn anh cười, anh nói, lúc mặt anh nghiêm, hay lại xị ra lúc em giận, lúc anh chăm chú nấu cơm.... Em thích ngắm anh lắm, ngắm chàng soái ca hoàn hảo nhất của cuộc đời em. Có lẽ sẽ chẳng có ai đẹp bằng anh trong mắt em, cho dù ngoài kia có nhiều người giỏi hơn anh, đẹp hơn anh hay tốt hơn anh, nhưng đối với em, họ chưa bao giờ có thể bằng anh được. Bởi anh với em luôn là duy nhất. Anh đẹp lắm, rất đẹp.

Lúc nào em cũng thích ôm chặt anh, hôn anh và hít hà mùi cơ thể của anh. Mỗi lần như thế em đều cầu nguyện, cầu nguyện rằng khoảnh khắc này xin hãy ở bên em mãi, đừng trôi đi và biến mất như thời gian. Em sợ mỗi ngày trôi qua, mỗi giây phút kim đồng hồ tích tắc chạy, em đều lo sợ, sợ rằng vào một phút giây nào đó, anh sẽ không còn ở đây nữa, sẽ chẳng còn những nụ hôn, cái ôm hay ánh mắt ngọt ngào anh dành cho em nữa. Em lo sợ lắm anh ạ.



Em vẫn thường xuyên nghĩ về một tương lai gần, nghĩ về một gia đình nhỏ có anh và em sau đó sẽ là những tình yêu lớn của chúng ta ra đời. Anh sẽ càng yêu thương em hơn, không còn là những sự quan tâm duy nhất dành cho em nữa, nhưng anh vẫn luôn duy trì thói quen hiện tại, đó là ôm em khi ngủ, nắm tay em mọi lúc, mọi nơi và chia sẻ cùng em mọi thứ. Em hi vọng rằng điều đó sẽ không quá xa xỉ đối với em cho đến hết cuộc đời này.

Nếu như quá khứ của em là những nỗi đau là những giọt nước mắt chất chứa nhiều muộn phiền thì hiện tại và tương lai đã được đánh đổi bằng anh rồi. Anh chính là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà cuộc đời này ban tặng, bù đắp cho em những mất mát. Anh cho em tình yêu, cho em sự quan tâm, cho em sự chia sẻ, cho em sự tha thứ, cho em sự chiều chuộng, cho em sự che chở, cho em sự bảo vệ, cho em sự chờ đợi... anh đã luôn vì em mà làm tất cả những điều em chưa từng nghĩ đến. Cảm ơn anh nhiều lắm, tình yêu to lớn của em.

Anh biết không? Mỗi lần nghĩ về cuộc sống hôn nhân, nghĩ đến những tháng ngày khó khăn khi em về nhà anh làm dâu, làm vợ, làm mẹ, làm con trong nhà. Em thấy hoảng loạn và sợ hãi anh ạ, có thể đó đều là những lo lắng của tất cả mọi người khi chuẩn bị bước chân vào cuộc hôn nhân đầy ắp những điều bỡ ngỡ mà chưa một lần được nếm trải trước đây.

Nhưng dù có như thế nào, dù em có sợ thật nhiều nhưng khi nghĩ đến anh, nghĩ về những gì anh làm cho em, em đều cảm thấy có chút gì đó an tâm và đỡ sợ hãi hơn. Vì em cảm nhận được bên em vẫn còn có anh, em biết anh sẽ không để cho người con gái anh yêu phải chịu những tổn thương, mất mát thêm một lần nữa đâu. Đúng không anh?

Tuy rằng em vẫn chưa tin tưởng anh tuyệt đối cũng như em còn lo sợ rằng sau này anh sẽ thay đổi. Nhưng em nghĩ đó là điều tốt nhất cho cả anh và em, bởi nếu sau này, chẳng may cuộc sống đổi trắng thay đen, anh có vô tình đánh mất anh của bây giờ thì khi đó em cũng sẽ đủ mạnh mẽ để bước tiếp con đường phía trước. Thay vì mất anh em mất tất cả và gục ngã khi lựa chọn việc tin tưởng anh tuyệt đối hôm nay, thì em thà nghi ngờ anh nhưng khi điều đó xảy ra em đã có sự chuẩn bị để đủ bản lĩnh bước qua nỗi đau. Anh nhé?

Nếu không có anh bên cạnh, em thấy mình mạnh mẽ và độc lập, em có thể làm tất cả mọi thứ mà bình thường em nghĩ rằng em không thể. Nhưng khi em yêu một ai đó, yêu anh, em trở nên yếu đuối và sợ hãi, bởi trong chuyện tình cảm em không thể kiểm soát nổi cảm xúc của em, em có thể thua cuộc, mất tất cả nếu như em không thể vượt qua được chính nỗi đau đó anh ạ. Vậy nên, yêu anh rồi em chẳng còn mạnh mẽ như vốn có nữa, bởi em cần sự che chở và bảo vệ của anh. Nếu yêu anh mà em vẫn mạnh mẽ, không cần ai đó quan tâm, che trở nữa thì em yêu anh làm gì chứ, đúng không anh?



Vậy nên em chỉ mong một điều, hãy luôn ôm chặt em bất cứ lúc nào anh nhé? Cho dù có sóng gió hay khó khăn, mệt mỏi gì xảy ra, hãy luôn ôm chặt em được không? Kể cả khi em là người có lỗi, em gây ra cho anh những nỗi đau thì cũng hãy cứ ôm chặt em như bây giờ? Hứa với em như thế nhé? Bởi em chỉ cần có thể, dù sau đó anh có đối xử với em như thế nào cũng được, nhưng lúc đó hãy ôm chặt em nhé? Để em cảm thấy mình còn được yêu thương, được che chở và không bị bỏ rơi.

Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

Chỉ là em muốn anh ôm chặt em khi ngủ thôi

Em vẫn thường hay nghĩ về một ngày nào đó anh chẳng còn quan tâm đến suy nghĩ và cảm xúc của em như trước đây. Hay những hạnh phúc hiện tại liệu còn kéo dài được bao lâu nữa? Em đã yêu anh vì anh là người luôn lắng nghe em nói, luôn thấu hiểu mọi cảm xúc trong em mà không cần em phải nói ra. Chỉ một cử chỉ, hành động nhỏ hay những câu nói vu vơ cũng khiến anh sốt sắng, quan tâm em nhiều hơn. Anh sẵn sàng ngồi hàng giờ chỉ để hiểu được em đang suy nghĩ gì, em đang buồn chuyện gì, và anh sẽ khiến em cảm thấy vui trở lại, thoải mái bình thường như lúc trước. Cứ như thế em cảm nhận được sự quan trọng của mình trong suy nghĩ của anh. Và em thầm cảm ơn điều đó, cảm ơn anh rất nhiều, cảm ơn vì đã dành cho em một tình cảm quá đỗi lớn lao đến vậy.




Những ngày đầu quen nhau, chưa nói lời yêu cũng chưa có những chắc chắn về tình cảm. Anh còn dè dặt trong việc thổ lộ sự quan tâm với em, nhưng anh vẫn luôn chiều chuộng và lắng nghe em nói một cách nhẹ nhàng, kiên nhẫn. Khi mới yêu, khi đã xác định được rõ tình cảm của mình, anh không còn dè dặt, không còn dấu diếm sự quan tâm của anh với em nữa. Anh thể hiện tất cả một cách rõ ràng, sự yêu thương, chiều chuộng, quan tâm ngày càng lớn lên.
Em thấy mình thật hạnh phúc và bình yên trong cuộc tình này của chúng ta. Em tự cảm thấy mình nợ anh rất nhiều, nợ một tình yêu, nợ sự quan tâm, nợ những lần chiều chuộng, yêu thương từ anh. Em nợ anh tất cả những thứ tốt đẹp nhất mà anh từng dành đến cho em. Em vẫn luôn tự nhắc nhở trái tim rằng, hãy gìn giữ điều đó, hãy nắm chặt lấy và bảo vệ nó không bị ai đánh cắp đi. Vì nó còn quý giá hơn cả vật chất, tiền bạc, mọi thứ ngoài kia.

Thế nhưng, cuộc đời thì vẫn luôn tồn tại hai từ " thế nhưng " phải không anh? Cho dù tất cả những gì anh dành cho em đều là tuyệt đối, đều là 100%, em cảm nhận được và luôn cảm thấy hạnh phúc. Vì bên em, luôn có một tình yêu lớn lao từ anh. Và rồi, trong một khoảnh khắc nào đó, ít thôi, không phải tất cả anh nhé? Em bất chợt nhận ra có điều gì đó chẳng còn được như trước, dù anh vẫn vậy nhưng cử chỉ và hành động có chút nhạt đi. Từ " nhạt " ở đây có nghĩa là nó vẫn diễn ra như thế, anh vẫn làm vậy với em như trước, tuy nhiên, nó chẳng còn " tuyệt đối " nữa. 

Giống như việc anh nuôi một con chó, đầu tiên khi mới nhìn thấy nó anh cảm thấy rất thích thú và hào hứng. Bởi nhìn nó khiến anh trở nên vui vẻ, thoải mái và có chút gì đó muốn sở hữu. Rồi anh cố gắng để nó thuộc về mình, anh hàng ngày ra sức tạo ấn tượng, tạo thiện cảm và gây sự chú ý. Khiến nó cảm thấy quý anh, thân thuộc và quen dần với việc có anh quan tâm, chăm sóc. Anh sẵn sàng dành hàng giờ, hay tất cả thời gian rảnh rỗi chỉ để nó cảm thấy vui và anh cũng thoải mái. Khi có được rồi, anh vui mừng, hạnh phúc và anh càng yêu thương, chăm sóc nó hơn.

Lâu dần, lâu dần, từ những cử chỉ yêu thương, những lời nói quan tâm những chăm sóc dù nhỏ nhất trở nên quen thuộc, lặp lại... Cứ thế anh làm như một thói quen và phản xạ tự nhiên, không còn chất chứa trong đó sự hào hứng, vui vẻ hoặc tâm huyết như trước nữa. Anh nghĩ rằng những điều anh làm vẫn vậy, anh vẫn đang cố gắng làm tốt, nó cần phải biết trân trọng và cảm kích để không được phụ lòng anh. Thế nhưng anh có biết, khi nó cảm nhận được sự yêu thương đó, và khi nó cần anh, cũng là lúc nó biết mình nhạy cảm với từng cử chỉ, hành động của anh không? Chỉ một chút thôi, sự sao nhãng hoặc không thành ý, đôi khi là không thoải mái của anh dành cho nó, nó cũng cảm thấy điều đó thật nặng nề và không vui, khiến nó thấy mình mất đi sự duy nhất từ anh của trước đây.

Yêu anh, em đã từng được anh dẫn đi qua biết bao cung bậc cảm xúc, cho em cảm nhận những giây phút hạnh phúc trọn vẹn nhất trong cuộc đời mà em chưa một lần được trải qua. Em luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp đó mà anh đã dành cho, để em tự nhắn nhủ mình rằng, phải thật trân trọng, phải thật cố gắng để gìn giữ nó luôn như vậy. 

Càng ngày em càng nhạy cảm hơn với những gì anh dành cho em. Người ta bảo, khi mới yêu, mọi thứ vẫn đang trong giai đoạn khám phá và mới mẻ, nhưng lâu rồi nó sẽ quen dần và nhàm chán. Em từng nói anh nghe, đôi lúc em cảm nhận được ánh mắt của anh, cái ôm của anh hay từng cử chỉ anh dành cho em, có chút gì đó khác xưa đúng không? Anh giải thích, vì anh mệt mỏi, vì công việc, vì những lí do khách quan. Em đồng ý, và em nghĩ mình ích kỉ với anh. Em sai.

Rồi điều đó không đơn thuần là vì áp lực công việc hay cuộc sống nữa. Ngay cả những khi vui vẻ bình thường, tự nhiên cảm giác đó lại hiện hữu trong em, khiến em có đôi chút thoáng buồn và suy nghi vu vơ. Nhưng đó chỉ là một chút thôi, anh lại kéo em trở lại với niềm vui và nụ cười luôn, và em lại quên nhanh đi. 

Đợt gần đây ngủ với nhau, anh hay nói rằng em bị làm sao vậy, cứ ban ngày bình thường nhưng đến lúc ngủ em lại như vậy. Rồi em nghĩ gì em nói anh nghe, em như thế anh làm sao ngủ được....? Anh cứ đưa ra hàng loạt những câu hỏi, và chưa từng một lần tự nhìn lại những gì vừa xảy ra, anh nói hiểu em, hiểu mà tại sao lại không biết em đang nghĩ gì? Anh hỏi tại sao em lại như vậy? Tại sao chứ? Anh bảo tự nhiên em lại thế? Không có gì là tự nhiên đâu anh?

Có lúc nào đó anh ngồi nghĩ đến suy nghĩ của em không, trước đây em từng nói, em không thích nói lại nhiều lần, em chỉ nói một lần và nếu tiếp diễn em sẽ không nói nữa, mặc kệ đấy, muốn sao cũng được. Anh bảo em cứ như vậy? Thử hỏi rằng, tại sao em lại cứ như vậy? Vì sao nào? Vì em muốn như vậy ư, vì em muốn gây sự, muốn hành hạ anh không được ngủ ư? Nếu đã như thế, thì em chẳng muốn nói nữa, mặc kệ thôi, sao cũng được. Cứ như vậy đi rồi lâu dần cũng thành quen, cũng chẳng còn được nghe em nói, em giải thích nguyên nhân nữa.

Anh hiểu và từng nhiều lần nghe em nói rằng, em ngủ một mình thì không sao, nhưng ngủ với anh, chỉ cần anh không ôm, tự động em sẽ tỉnh ngủ và không tài nào vào giấc được. Đó là vì em sợ sự bỏ rơi anh ạ, em sợ những điều em luôn suy nghĩ xảy ra, anh biết mà phải không? Đêm xuống là lúc con người ta hay suy nghĩ về những điều mà ban ngày bị che lấp đi, nằm bên anh nếu được anh ôm chặt vào lòng, được áp mặt vào ngực anh, được cảm nhận sự che chở, yêu thương bao bọc từ anh, em thấy mình được bảo vệ, em có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Dù có ngủ say đến mấy, chỉ cần đôi tay anh buông hờ vì ngủ say, em cũng cảm nhận được và bất giác tỉnh giấc. Em không hề muốn như vậy đâu, em chẳng muốn hành hạ anh hay khiến anh khó chịu khi ngủ như vậy. Em cũng hiểu được rằng ngủ say rồi người ta không thể kiểm soát được hành động của mình.

Thế nhưng, vì em luôn như vậy, em không thể ngủ được mỗi lúc bên anh mà không được anh ôm chặt, em đều suy nghĩ về những điều chẳng tốt đẹp. Rằng anh không còn yêu em nhiều, rằng anh bỏ rơi em, và chính em cảm thấy lạc lõng khi nằm cạnh người em yêu thương nhất. Em thấy bơ vơ anh ạ? Anh có từng hiểu.

Anh trách em cứ hoài như vậy, anh buồn vì em không hiểu cho anh, anh khó chịu vì em cứ tỏ thái độ như thế. Em biết có lúc anh chẳng còn muốn quan tâm đến em như vậy nữa. Lúc trước nghe em nói rỗi hay nhìn thấy em khóc, anh khác cơ, khác lắm, bây giờ khác rồi anh ạ. Em thấy tủi thân và buồn. 

Trước đây anh cũng mệt mà, lúc nào anh cũng mệt mà, đâu phải bây giờ anh mới mệt đâu, nhưng anh vẫn ôm em khi ngủ, đêm vẫn vơ lấy em mà ôm chặt nếu bất giác tỉnh giấc. Còn giờ thì, ngay cả người anh yêu có nằm bên khóc thút thít, mắt tỉnh bơ và dày vò bởi những suy nghĩ tiêu cực. Anh vẫn vô tâm nằm đó như chẳng còn ý nghĩa gì với em.

Thôi em chẳng nói nữa, cảm xúc và suy nghĩ quá nhiều điều không thể viết ra bằng lời được. Dù sao cũng là do em, vì em tự khiến mình như thế, tự dày vò tự làm khổ mình, để rồi lây cả sang anh. Em xin lỗi, nếu điều đó khiến anh mệt mỏi và khó chịu. Nếu sau này mọi thứ vẫn diễn ra như vậy, em sẽ im lặng và tự học cách quen với điều đó. Sẽ cố gắng không cần phải anh ôm và tự điều chỉnh cảm xúc không được khóc nữa. Hoặc em chẳng thể làm được, em cũng chỉ mong anh bỏ qua và đừng buồn vì em, bởi thực tế em không hề muốn như vậy. Em vẫn mong bên em anh luôn thoải mái, vui vẻ và hạnh phúc.




Thực sự những lúc khiến anh như đêm hôm qua, không ngủ được và phải hỏi em những câu hỏi tại sao, làm sao... em vừa giận anh nhưng lại giận bản thân nhiều hơn. Tất cả là do em, do em tự tạo ra những điều đó cho mình, em xin lỗi, sau này em sẽ cố gắng, cố gắng học cách không cần thiết phải có anh ôm em khi ngủ nữa.

Thứ Hai, 22 tháng 5, 2017

Thương anh

Lần đầu tiên trong đời em nhìn thấy người em yêu bị đau, bị người khác làm cho tổn thương nhiều đến như vậy. Em xin lỗi vì đã chẳng thể làm gì để bảo vệ anh, để giúp anh không bị đau đớn như vậy. 




Em đau lòng, xót xa và sợ hãi nữa. Em cảm thấy mình bất lực, mình vô dụng khi phải đứng yên chứng kiến người em yêu thương bị đau đớn. Em xin lỗi, thực sự xin lỗi anh.

Hôm qua 21/2/2017, lần đầu tiên hai đứa đi chơi xa, lần đầu tiên hai đứa mặc áo đôi, lần đầu tiên mình đã có những kỉ niệm thật đẹp, thật đáng nhớ trong quãng thời gian yêu nhau. Nếu như không có những việc đau lòng như thế, có lẽ mọi chuyện đã thực sự hoàn hảo, thực sự vui vẻ dù thời tiết không được trọn vẹn.

Em cảm thấy mình chỉ mang lại cho anh những tổn thương, những nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Em thấy em thật đáng ghét khi khiến anh đổ máu, khiến anh bị đau như thế, dù em không cố ý, chỉ là em thấy xót xa và có lỗi nhiều lắm. Em luôn muốn dành đến anh những điều tốt đẹp nhất, không muốn anh phải chịu bất kỳ tổn thương nào, thế nhưng em lại chẳng làm được. Chính em lại là người gây ra cho anh những điều mà em vẫn luôn nói rằng em không muốn ai gây ra nó với anh. Em thật không xứng đáng được là người anh yêu nhiều như vậy đúng không anh?

Lúc nào anh cũng cố gắng dành đến em điều hạnh phúc nhất, chẳng bao giờ dám làm gì để em bị tổn thương. Thế nhưng em lại luôn làm anh phải đau buồn, mệt mỏi, em thấy em sai nhiều lắm, em có lỗi nhiều lắm. Chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh, chẳng dám nói yêu anh nhiều, vì cảm giác em không làm được như em nói, em khiến người em yêu bị đau đớn.

Nhìn anh đau e thấy mình vô dụng, chẳng thà những nỗi đau đó em chịu thay anh, như thế em thấy mình còn nhẹ nhõm hơn. Em sẽ không bao giờ quên được cái khoảnh khắc anh bị thằng chó chết đó đối sử như vậy. Em không thể làm gì, vì em cũng sợ, sợ nó làm anh đau đớn hơn, sợ mất anh, nên em bất lực. Em ước cho cái loại chó chết như nó sống cũng không ra gì, sống cũng chỉ như một con chó chẳng bao giờ nói tiếng người được. Em đã ước mình có thể làm gì, em sẽ không đánh nó cũng chẳng làm gì, chỉ bắt nó quỳ xuống xin lỗi anh, em chỉ ước như vậy. Có quá nhẹ đối với những gì nó gây ra cho anh không? Nhưng em không đủ ác độc như nó để mà ra tay đánh người khác.

Em biết anh ngại, rất ngại, không chỉ ngại với em mà còn ngại với cái hương thằng đạt rồi với mọi người xung quanh. Anh cảm thấy không dám nhìn mọi người hay nói chuyện bình thường được. 

Nhưng anh ơi? Anh đừng suy nghĩ gì nhé? Em và cái hương thằng đạt đều không suy nghĩ gì, đều thương anh thôi, thương yêu chứ không phải thương hại anh nhé? Anh hãy cứ bình thường và đừng suy nghĩ gì anh nhé?

Cuộc sống không ai lường trước được điều gì, cũng không ai đảm bảo được cuộc đời mình sẽ luôn bình yên. Vậy nên chúng mình chỉ là tránh va chạm, tránh gây nên những chuyện không hay làm ảnh hướng tới gia đình. Chúng mình cứ bình thường và sống hiền lành cho con cháu nó hạnh phúc, cho kiếp sau mình không gặp báo ứng.

Hãy quên chuyện hôm qua đi anh nhé? Hãy coi đó chỉ là giấc mơ, những cơn ác mộng không nên nhớ trong cuộc đời này. Vì nhìn anh em thấy xót xa lắm, thấy đau lòng và thương anh lắm. Mỗi lần nhắm mắt, mỗi lần suy nghĩ em lại nhớ đến và thấy có lỗi với anh. 



Hãy giúp em quên ngày hôm qua đi và cũng giúp chính anh xóa nó ra khỏi kí ức của mình anh nhé? Chúng mình phải sống thật hạnh phúc, thật bình yên và thật vui vẻ hơn nhé? Loại chó như chúng nó sẽ không bao giờ có được cuộc sống bình yên đâu, kiếp sau chúng nó cũng làm loại súc vật mà thôi. Em thề là như vậy.

Yêu anh và thương anh nhiều.

Thứ Tư, 17 tháng 5, 2017

Ngẫm

Đôi lúc trong cuộc đời mỗi người, chúng ta thường quên mất rằng mình từng là người như thế nào, từng sống ra sao, đã làm được gì và đã đi qua những nơi đâu. Khi phải quyết định, phải chọn lựa, liệu có mấy ai dám bước chân vào con đường gập ghềnh trông gai, hay chỉ biết nhắm mắt bước đi phó mặc cho số phận. Ai cũng mong muốn con đường mình đang đi trải đầy hoa hồng, trải dài những nhung lụa. Khi đó cuộc sống sẽ là những ngày tháng chẳng cần phải lo nghĩ, chẳng cần phải mệt nhoài với những lo toan cơm áo gạo tiền. Nhưng câu hỏi hiện hữu trước mỗi người là điều đó có thực sự khiến ta cảm thấy thoải mái, cảm thấy được tự do, hạnh phúc? Một cuộc sống mà ở đó bản thân có thể sống thật với chính mình, có thể vùng vẫy ngay khi cảm thấy thực sự áp lực.




Nhiều khi, trên đường đua mang tên " cuộc đời ", ta chỉ mải miết chạy theo những việc mà người khác suy nghĩ về mình, việc mà người khác cảm thấy thích thú, vui vẻ. Nhưng chính điều đó lại dần biến ta trở thành một con người hoàn toàn xa lạ với bản thân, khác biệt với tâm hồn bên trong. Cứ thế ta chạy đua với thế giới xung quanh để rồi khi nhìn lại, bản thân đã đứng ở vị trí mà mình không kiểm soát được, không định hướng được đâu là ánh sáng mặt trời, đâu là ánh sáng địa ngục.

Đứng trong bóng đêm, đứng trước sự hờ hững mờ nhạt của cuộc sống ta nhận ra rằng, bấy lâu nay mình không phải sống cho chính mình, đã chẳng bao giờ vì bản thân mà lên tiếng, mà phản đối, mà làm khác đi. Mình đang sống cho người khác quá nhiều, sống trên sự kỳ vọng của gia đình, của công việc hay của những cái nhìn vô nghĩa của người đời. Điều đó có thực sự mang lại hạnh phúc, sự thoải mái cho chính ta hay không?

Thành công? Một khái niệm chỉ để khẳng định bản thân mình với người khác rằng: " tôi đã chiến thắng, tôi đã làm được ". Nhưng khi đạt được rồi, ngoảnh lại, điều đó có thực sự ý nghĩa như ta mong đợi không? Đôi khi bản thân cảm thấy thèm muốn những địa vị cao quý, những thứ giàu sang, những cuộc sống đủ đầy mà người khác đang có. Thế nhưng rốt cuộc thì đó cũng chỉ là hư danh, ảo ảnh mà thôi, liệu nó có lâu bền được mãi mãi, liệu tuổi tác và thời gian có đủ sức để chạy theo.

Ta cứ chìm dần vào hàng đống tạp nham mà xã hội ngoài kia đang rằng xé, tung hô. Cuộc sống xoay quanh những ganh đua, ghen ghét, những bất chấp thủ đoạn chỉ để đè người khác xuống và mình có thể đứng ở vị trí cao hơn. Vậy một trong số đó có ai dám từ bỏ cuộc sống mình đang có, dám vất bỏ đi tất cả quá khứ và hiện tại để bắt đầu một tương lai hoàn toàn khác. Liệu ai dám đương đầu với những thứ khó khăn trong cuộc sống để tâm hồn một lần được tự do, được hít thở bầu không khí của riêng mình, để cảm nhận điều nhỏ nhặt bình dị nhất.

Bao đêm thức trắng, bao đêm thao thức với hàng tá suy nghĩ đè nặng lên đầu, bao nhiêu lo toan sợ hãi để rồi giật mình tự hỏi, bấy lâu nay, mải chạy theo con đường danh lợi, đi theo sự kì vọng mà người đời cho là hoàn mỹ. Ta đã bỏ lỡ biết bao cơ hội để bước đi con đường khác tốt hơn, bỏ lỡ bao lần được ở cạnh người thân từng ngày đang dần lìa xa ta để sang một thế giới khác. Ta đã từng một lần dám thỏa mãn cho cái sở thích cá nhân, nuông chiều chính mình hay chưa? Khi đó tự bản thân cảm thấy bất lực, cảm thấy yếu đuối, để rồi nước mắt tự nhiên trào dâng như không gì ngăn nổi, như những cơn sóng dữ dội lâu nay bị kìm nén, ghìm dữ dưới đáy đại dương.

Phải chăng bản thân đã quên đi mình là ai, đã sống hững hờ, sống lạnh lùng, vô tâm. Ta có thực sự là chính mình lúc này? 

Một lần nữa tự hỏi bản thân, khi trước mặt là những ngã rẽ cuộc đời, là những chọn lựa mông lung vô định, liệu bản thân đủ can đảm để chọn con đường mình mong muốn dù biết chắc rằng con đường đó thực sự trông gai. Sẽ có những lời khuyên dừng lại, có lời khuyên từ bỏ và có lời khuyên liều mình bước đi. Nhưng quyết định cuối cùng vẫn chính là bản thân, được mất cũng chỉ là bản thân tự chịu trách nhiệm.

Một người đã từng có những tham vọng, có những ước mơ thực sự vĩ đại, để rồi đến lúc gặp được điểm dừng chân cuối cùng, cái người ta cần chỉ là một gia đình nhỏ, một mái ấm và một bờ vai để tựa vào, để ngủ yên trước những sóng gió cuộc đời ngoài kia. Một người mạnh mẽ, chưa từng biết sợ điều gì cũng sẽ yếu đuối vì họ cần được che chở, cần được chắc chắn rằng dù cuộc đời này có cuồng quay, thay đổi như thế nào thì ở đâu đó vẫn luôn có người dang rộng đôi tay che trở, ôm trọn ta vào lòng mà vỗ về, mà thương yêu.

Cho dù sự lựa chọn hôm nay bị thất bại, bị chê cười hay bị ghẻ lạnh, coi thường.... thì bản thân vẫn mong muốn được thử một lần, được dồn hết tất cả sự quyết tâm, tình yêu thương và hi vọng vào điều mình thực sự muốn. Vẫn biết sẽ không hề đơn giản, vẫn hiểu cuộc sống còn quá nhiều điều bất ngờ và đau khổ song hành trên con đường ta đi. Thế nhưng chỉ cần quay lại, nhìn thấy ai đó đang cười với mình, nhìn mình bằng ánh mắt chan chứa yêu thương, mọi khó khăn sẽ dần tan biến để rồi nhẹ nhàng trôi đi như mọi thứ vẫn làm.

Mỗi người đều có duy nhất một cuộc đời, đều chỉ có một lần để sống, vì thế nếu để bản thân cứ phải sống trong nuối tiếc, không dám bước đi, không dám đối mặt, thì mãi mãi con đường chông gai không bao giờ kết thúc. Bởi ai mà biết được phía sau đoạn đường này sẽ là cả một cánh rừng hoa thơm ngát.

Thứ Hai, 24 tháng 4, 2017

Đám cưới trong suy nghĩ của em

Đợt này em hay nghĩ về đám cưới của chúng mình anh ạ? Nghĩ đến ngày em được mặc váy cưới thật đẹp cùng anh nắm chặt tay đi giữa hai bên họ hàng, cười thật tươi cho ngày hạnh phúc của chúng mình. Em sẽ được ngắm chồng của em thật đẹp trong bộ vest lịch lãm, trong chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch. Trông anh như một hoàng tử bước ra từ thế giới cổ tích, nơi mà ghi lại tất cả cuộc hành trình tình yêu của chúng ta. Chúng còn hơn cả cổ tích và thật tuyệt vời phải không anh? Tình yêu của em.



Em mong lắm, thực sự em nghĩ đến rất nhiều vào ngày chúng mình chung đôi, ngày em được chính thức làm thành viên của gia đình anh, ngày em được gọi hai tiếng " Chồng ơi " một cách thiêng liêng, hạnh phúc. Hàng ngày em chỉ thích mở những video ngày cưới của người khác để xem anh ạ, để biết họ đã hạnh phúc như nào, họ trao cho nhau những cử chỉ yêu thương, sự chăm sóc tận tình. Và em lại nghĩ đến anh, nghĩ đến lúc chúng mình cũng sẽ như thế. Em vẫn không thể tưởng tượng được ngày đó diễn ra với chúng mình có tốt đẹp không, hay em lại khóc sướt mướt vì nhớ nhà, mặt cứ xị ra vì em phải đến một nơi xa lạ, nơi đó chỉ có duy nhất mình anh yêu thương em. Em thấy sợ anh ạ, sợ trong sự hạnh phúc khi nghĩ đến ngày đó của chúng mình.

Em muốn, rất muốn chúng mình làm cái gì đó thật sự ý nghĩ, làm cái gì đó có thể để lại dấu ấn không thể quên trong cuộc đời này. Bởi vì chúng mình chỉ có thể cưới một lần mà thôi, chúng mình chỉ có thể đẹp nhất một ngày trong đời. Vì thế em muốn biến nó là ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời của anh và em, để sau này khi nhớ lại, sẽ không còn sự nuối tiếc hay hối hận vì đã từng không thực sự cố gắng.




Anh biết không? Em mong lắm, mong mình có đủ điều kiện để tạo ra một đám cưới thật đẹp, thật ý nghĩa. Thế nhưng em biết chúng mình không có khả năng đó, biết mọi thứ em thích sẽ không thể thành hiện thực. Thế nhưng em vẫn mong cho dù nó giản dị nhất thì nó cũng sẽ vẫn ý nghĩa nhất. Em muốn lắm, thực sự muốn.

Em muốn chúng mình sẽ chụp ảnh ở một nơi thật đẹp, muốn anh nắm tay em đi bên bờ biển, muốn anh cõng em trên đoạn đường sau này nếu như em chùn bước chân. Em muốn khoảnh khắc em mặc áo cưới cùng anh sẽ được ghi lại thật đẹp. Muốn ghi lại toàn bộ hành trình từ lúc chuẩn bị chụp ảnh cưới cho đến lúc kết thúc hôn lễ. Em muốn sau này em có thể mở ra xem lại mỗi khi hai đứa giận nhau, để em vì điều đó mà cố gắng, mà bỏ qua, mà bước tiếp trên đoạn đường đầy khó khăn sau này. Em muốn anh hãy nắm chặt tay em không buông ra lúc nào khi chúng mình tổ chức lễ cưới. Vì anh biết không? Khi đó em đang phải đối mặt với biết bao nỗi buồn và sự lo lắng anh ạ. Em sắp phải rời xa ngôi nhà thân yêu nhất mà em đã sống thoải mái tự do hai mấy năm, em sắp phải đối mặt với trận chiến nàng dâu trăm họ khi về nhà anh. Và em đang sợ sự tủi thân lân chiếm nếu anh bỏ em bơ vơ một mình anh ạ. Vì thế hãy nắm tay em thật lâu, hãy ôm em thật chặt và hãy trao cho em nụ hôn ngọt ngào để em thấy tim mình bớt bối rối, anh nhé?


Em không phải là đứa con gái tốt, cũng không dám khẳng định em là đứa con dâu sống biết điều. Nhưng có một điều em dám khẳng định với anh rằng: nếu anh luôn bên em, yêu em và nhường nhịn em như bây giờ thì em sẽ làm được tất cả, sẽ cố gắng điều hòa mọi thứ ở mức tốt nhất cho tất cả chúng ta. Vì bên em có anh, bên em có một bờ vai vững chắc để e dựa vào mỗi khi mệt, vòng tay ấm áp để em có thể thỏa sức khóc lóc khi tủi thân. Em chỉ cần thế thôi anh ạ.

Em đang trông nghóng đến ngày cưới của chúng mình lắm, chờ đến ngày em sẽ trở thành người hạnh phúc nhất vào một ngày duy nhất đó mà thôi. Ngày em chính thức làm vợ anh trên giấy tờ chứ không phải danh nghĩa anh cho em. Em muốn mình thật đẹp trong ngày đó, muốn mặc những bộ váy tuyệt nhất lên người, muốn mình thật xinh đẹp. Và em tin chồng của em cũng sẽ trở thành soái ca duy nhất trên thế giới ngày hôm đó.

Thời gian trôi qua nhanh lắm, mọi thứ rồi cũng sẽ đến, qua đi và dần vào quên lãng. Chúng mình đang từng bước đi qua những chặng đường đời, thật hạnh phúc vì có anh đi cùng em, thật bình yên vì có anh luôn nắm tay em. Em thấy cuộc đời của mình hoàn toàn khác khi có anh xuất hiện, mọi thứ trở nên hoàn hảo hơn trong mỗi khoảnh khắc anh dành cho em. Em biết ơn anh nhiều lắm anh ạ, thực sự biết ơn từ tận trái tim em. Nơi chỉ có riêng anh là duy nhất mà thôi.

Sau này sẽ là thật nhiều khó khăn, mệt mỏi, chông gai hay có khi là ngục ngã, buông xuôi. Nhưng anh ơi? Xin anh hãy vì em, vì đã từng yêu em mà nắm chặt tay nhau anh nhé? Dù em có mạnh mẽ, có ương bướng hay có cố chấp thì em cũng chỉ là con gái anh ạ, em vẫn cần anh là người giữ vững mọi thứ, giữ chặt sợi dây mỏng manh khi nó chẳng may bị đứt. Hãy vì tình yêu của chúng mình được không anh? Điều này em không nói là muốn anh làm hay cầu mong anh làm mà là em xin anh làm. Xin anh vì em biết bản tính của em, xin anh vì em biết đôi lúc em quá cố chấp để dẫn đến tình yêu của chúng mình bị rỉ máu. Em thực sự xin lỗi nhưng em yêu anh, yêu rất rất nhiều.

Em sẽ chờ đợi ngày chúng mình chuẩn bị và cùng nhau đón chào ngày hạnh phúc duy nhất trong cuộc đời của hai đứa anh nhé? Em sẽ chờ ngày được cùng anh bước vào cuộc hành trình xây dựng một mái ấm, một gia đình và một tương lai.

Thứ Ba, 7 tháng 3, 2017

Chúc mừng sinh nhật anh (03/03/2017)

Anh hạnh phúc không? Anh có vui không? Sao em thấy hạnh phúc, sao em thấy mình vui nhiều lắm anh ạ. Em không thể diễn tả được điều đó, cũng không biết nói sao cho vừa những hạnh phúc em đang có. Niềm hạnh phúc xuất phát từ anh, từ người em yêu.

Sinh nhật năm nay em chúc anh có một sinh nhật năm sau hạnh phúc hơn, vui hơn và nhiều niềm vui hơn anh nhé? Một điều em luôn mong muốn nữa đó là sinh nhật anh vào tất cả những năm sau đó đều có em bên cạnh, đều có em cùng anh thổi nến, anh nhé?

Em muốn dành đến anh điều bất ngờ, muốn cho anh được hạnh phúc nhiều lắm. Nhưng đôi khi cuộc sống có những thứ là dào cản, là ngăn cách, là khó khăn. Nhưng chính vì điều đó chúng mình mới nhận ra giá trị của nhau trong muôn vào những lỗi dẽ này đúng không? 

Em và anh, hai chúng mình đủ hiểu và đủ từng trải để biết được cuộc sống này khắc nghiệt hơn nhiều, mọi thứ chẳng phải luôn đẹp đẽ mãi được. Thế nhưng có một điều mà em luôn hi vọng đó là, thay vì phải để dành niềm vui đến ngày mai, mình hãy cười hôm nay. Thay vì cho nhau những nước mắt, nỗi đau mình hãy dành cho nhanh thật nhiều kỉ niệm, hạnh phúc hôm nay.

Không ai nghèo mãi được, chẳng ai thiếu thốn mãi được, chỉ sơ tình cảm nghèo, thiếu thốn hạnh phúc và nụ cười mà thôi. Em cũng như anh, không bao giờ suy nghĩ nhiều khi quyết định đem lại niềm vui cho người mình yêu thương. Em sẽ lựa chọn nụ cười của anh thay vì lựa chọn sự hoàn hảo hơn.

Chúc anh, tình yêu của em luôn bình an, hạnh phúc và may mắn anh nhé? Yêu anh nhiều lắm.










Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017

Valentine đầu tiên




Đừng buồn anh nhé? Cũng đừng áy náy hay cảm thấy có lỗi với em. Em không muốn người em yêu như thế đâu, anh phải cười lên thật tươi anh nhé? Em chỉ cần thế thôi, đó là tất cả những gì em muốn trong ngày lễ tình nhân năm nay.

Em đã được nhận thật nhiều quà từ anh rồi mà, những món quà đó còn đáng quý hơn cả những món quà mà nhiều người con gái khác được nhận. Socola làm bằng đôi môi anh, tạo nên từ nụ hôn của anh. Hoa làm bằng nụ cười anh, tạo nên từ sự chăm sóc yêu thương anh dành cho em. Và món quà ý nghĩa nhất đó chính là anh, anh quý giá và đáng trân trọng hơn rất nhiều so với tất cả mọi thứ em muốn.

Em không cần nhiều, cũng không đòi hỏi anh phải cho em những thứ vật chất. Được đi xem phim cùng anh, được anh ngồi xé thịt, nhặt rau thơm cho ăn... cả việc anh tắm cho em, ôm em, hôn em.... đó là điều tuyệt vời nhất mà em trân trọng trong ngày 14/2 này.

Khi nghe anh nói rằng anh muốn tạo sự bất ngờ cho em, muốn dành đến em những gì tốt nhất hay mua cho em thứ mà em thích.... em vui lắm, thực sự vui vì nhận được từ anh sự quan tâm đó. Tuy rằng nó không thành hiện thực, anh không thực hiện được vì một số lí do... nhưng em tin, đó là do anh chưa thể chứ không phải là anh chỉ là người thích nói mà không làm được. Em tin anh, tin tất cả những gì anh nói, những sự chân thành của anh. Em cảm nhận được từ tận trái tim, em hiểu và em trân trọng, chỉ cần vậy là đủ đúng không anh?

Em cũng chợt buồn lòng, chợt thấy áy náy với anh lắm, khi mà anh đang khó khăn như thế mà em chẳng hiểu, em lại không giúp được anh. Nếu biết như thế em sẽ chẳng cần đi chơi, chẳng cần phải làm gì đâu, em sẽ đi chợ nấu cơm, hai đứa ăn một bữa cơm bình thường, sau đó là nằm cạnh nhau, nghe anh kể về những khó khăn hôm nay và ôm nhau thật chặt. Như thế cũng đủ hạnh phúc và bình yên trong ngày 14/2 này rồi.

Anh của em đang từng ngày phải đối diện với nhiều sự khó khăn không chỉ về kinh tế, công việc, cuộc sống mà còn cả về việc yêu em. Yêu em anh đã phải hi sinh, vất vả, khổ cực thật nhiều. Anh đã cho em rất nhiều, cho em tình yêu, cho em hạnh phúc, cho em bình yên, cho em niềm tin, cho em bao dung, cho em chăm sóc.... anh cho em tất cả những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời em. Em cảm ơn anh nhiều lắm.

Em là người giàu có nhất, là người hạnh phúc nhất và là người xinh đẹp nhất bởi em đã anh, có tất cả. Em yêu anh. Chỉ cần mãi như vậy là đủ rồi anh yêu ạ.

Em là đứa kém cỏi, cũng chẳng khéo léo, em không giúp được anh mà còn khiến anh mệt hơn. Em muốn xin lỗi anh lắm, luôn biết ơn anh nhiều. Em chỉ có một tình yêu chung thủy, một sự tin tưởng tuyệt đối dành đến anh. Em chỉ biết yêu anh mỗi ngày và nghĩ về anh mỗi giây. Em xin lỗi vì đã chẳng thể giúp anh nhé? Xin lỗi người em yêu.

Hãy tin em, như em luôn tin anh nhé? Đó là em không cần vật chất, không cần anh cho em cái gì cả. Em chỉ cần tình yêu của anh thôi. Vì thế đừng bao giờ áy náy hay nghĩ ngợi gì khi anh không đem đến được cho em như anh nghĩ nhé? Em chỉ cần chúng mình cùng nhau vượt qua những khó khăn này, cùng chung bước để đi hết đoạn đường chông gai này nhé?

Sau này chúng mình sẽ đi qua quãng thời gian này, nếu cuộc sống có ổn định hơn, mình vẫn sẽ dành cho nhau sự quan tâm như hôm nay nhé? Em thà không có được gì nhưng có được sự quan tâm, yêu thương từ anh chứ không cần những món đồ vật chất, giá trị mà anh lại chẳng còn quan tâm em nữa. Anh hiểu em mà, đúng không anh?

Hãy luôn cười anh nhé? Hãy vui vẻ và sống thật hạnh phúc nhé? Em chỉ cần vậy thôi, chúng mình sẽ hạnh phúc ngay cả khi cuộc sống có khó khăn nhiều hơn nữa anh nhé? Em sẽ nắm chặt tay anh bước qua quãng thời gian này, sẽ yêu anh và mãi yêu anh. Đừng buồn nữa anh nhé? Valentine năm sau em chỉ cần tay anh vẫn nắm chặt tay em như bây giờ thôi, em không cần nhiều hơn. Anh nhé?