Thứ Hai, 4 tháng 7, 2022

MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG THƯƠNG BẠN VÌ YÊU KHÁC VỚI 1 NGƯỜI ĐÀN ÔNG THƯƠNG BẠN VÌ TRÁCH NHIỆM

 Từ ngày anh nghỉ việc ở Thaco đến nay cũng bước sang tháng thứ 3 rồi. Hơn 2 tháng nay đối với em mọi thứ trở nên rất áp lực và mệt mỏi. Cả về tinh thần lẫn thể xác. Em cũng luôn cố gắng suy nghĩ tích cực hơn, buông bỏ những điều tiêu cực để bản thân không làm ảnh hưởng đến con. Trước khi quyết định có bầu, em đã xác định rõ tư tưởng rằng em sẽ thoải mái, không suy nghĩ hay áp lực về doanh số, tiền bạc hay là mọi cảm xúc tiêu cực nữa. Vì em muốn con mình sinh ra sẽ là đứa trẻ ăn ngon, ngủ tốt, khỏe mạnh và vui vẻ. Vì em biết đợt bầu Kem em đã khóc rất nhiều, đêm mất ngủ triền miên hầu như là không ngủ được và đều xuống bếp hay ra ngoài cửa ngồi khóc 1 mình. Anh chưa bao giờ nhìn thấy hay biết điều đó vì lúc nào anh cũng ngủ rất ngon.

Bầu Kem cũng có thể do cảm xúc thay đổi đột ngột từ 1 đứa đang độc thân lại có gia đình, áp lực từ việc làm dâu, làm vợ, làm mẹ nên đôi lúc những điều đó tự đến mà mình không thể điều tiết. Nó khiến cho giấc ngủ của em bị ảnh hưởng lớn, và người chịu thiệt thòi nhất là Kem khi mà con sinh ra không đạt cân nặng chuẩn, giấc ngủ của con cho đến năm 3 tuổi không được ngon giấc.

Lần này em đã cố gắng điều tiết và kiềm chế cảm xúc tốt hơn. Thế nhưng cuộc đời thì chẳng bao giờ như chúng ta mong muốn. Dù đã cố gắng về cảm xúc nhưng sóng gió lại chẳng để mình được yên ổn. Từ khi biết có bầu cho đến hiện tại con đã được hơn 7 tháng rồi mà mọi chuyện cứ xảy đến ngày càng tồi tệ và bế tắc hơn. Chưa có chiều hướng giảm ở cả về mặt tinh thần lẫn thể chất. Khi biết có bầu cũng là lúc em bị Covid, cả nhà mình bị Covid, sức khỏe của em giảm sút và đã có lúc em tưởng em không thể vượt quả, ốm nghén cộng với tác dụng phụ của Covid khiến em khổ sở cảm giác như có thể chết bất cứ lúc nào được, kèm theo đó là đau răng, nôn ói.... Rồi quãng thời gian kinh hoàng đó cũng qua đi. Nhưng ập đến là công việc kinh doanh của em bắt đầu đi xuống, ngày càng không có khách, quảng cáo có vấn đề, doanh số luôn trong tình trạng thiếu phải đi vay. Và điều mệt mỏi hơn nữa là anh bị chơi xấu và phải nghỉ việc ở công ty. Tưởng chừng như anh sẽ thất nghiệp và không biết làm gì. Cũng may là vì anh là người nhiệt tình, tốt bụng và chịu khó nên được xin vào 1 công ty khác làm luôn tháng sau. Nhưng khi sang đây làm rồi mới biết là làm ở đây thì kinh tế không thể trụ vững với mức lương thấp như thế. Em lại phải 1 mình gồng gánh khoản nợ trên đầu, rồi sinh hoạt, bầu bí, lo áp lực doanh số. Thực sự rất mệt mỏi nhưng em chưa bao giờ than với anh, lúc nào cũng cố gắng thu xếp ổn thỏa tốt nhất. Vẫn động viên anh để anh vững tâm làm việc, để anh bớt suy nghĩ và lo lắng. Nhưng dường như vì suy nghĩ quá nhiều mà mọi thứ khiến em càng trở nên bế tắc. Doanh số ở công ty không bán được, không đủ số phải lo bị phạt, lo tiền trả lãi hàng tháng, rồi người đau nhức khắp mọi nơi, đôi khi áp lực quá bụng đau quặn lên, đầu nặng như tảng đá. Em biết khi đó em đang làm ảnh hưởng đến con rất nhiều. Nhưng chẳng thể tâm sự với ai được, mọi thứ cứ bị nén xuống, nén lại trong lòng ngày 1 nặng nề hơn.

Đợt này bầu em có khoe với anh là ngủ tốt hơn, ít mất ngủ hơn vì em đã biết kiểm chế cảm xúc, buông bỏ để mình có thể ngủ ngon hơn. Nhưng 2 tuần nay em lại mất ngủ, đêm toàn tự nhiên tỉnh và không ngủ lại được, mấy đêm nay em lại nằm khóc. Khóc vì thấy tủi thân và thấy buồn lòng rất nhiều. Những thái độ của em những ngày qua chắc anh cũng đủ hiểu rằng em đang không vui vẻ và đang chán nản với anh đúng không? Anh biết điều đó nhưng anh lại chẳng làm gì, anh vẫn cứ kệ và coi như không. Có thể anh nghĩ rằng kệ đó rồi em sẽ bỏ qua và lại bình thường như những lần khác.

Nhưng anh ơi, anh chưa bao giờ biết rằng, cho dù những lần giận dỗi đó em tự mình quên đi rồi bình thường lại sau nhiều ngày im lặng. Những điều đó nó ghi vào trong lòng em những vết đốm, rồi sẽ có 1 lúc nào đó trái tim này chi chít những vết đốm đó. Nó không còn nguyên vẹn và đỏ tươi như những ngày đầu mới yêu anh nữa rồi.

Đêm qua em mở điện thoại ra xem, xem lại những hình ảnh hồi 2 đứa còn yêu nhau, những tin nhắn anh nhắn cho em lúc đó. Em cảm nhận được rằng tình yêu của chúng ta đã thay đổi quá nhiều. Nếu như trước kia anh thương em vì yêu thì bây giờ tình thương đó đã chuyển thành vì trách nhiệm rồi. Những điều anh làm với em tuy rằng vẫn thế, không thay đổi nhiều, nhưng nó khác lắm. Không còn đem đến cho em cảm giác hạnh phúc như trước nữa. Và em cũng cảm nhận được rằng những thứ anh làm cho em giờ đây chỉ vì trách nhiệm, trách nhiệm của 1 người chồng chứ không phải là vì yêu.

Ngày xưa anh luôn quan tâm, để ý đến những điều nhỏ nhặt nhất, từ những cử chỉ, sắc mặt hay những lời nói của em anh cũng đều sẽ hiểu và làm em thấy ổn định hơn. Còn bây giờ, dù là vẫn thế nhưng nó hời hợt và nhạt nhòa lắm anh ạ.

Ngay việc đơn giản như hồi còn yêu, khi đi xe máy anh biết em đau lưng, trên quãng đường đi xa từ Hà Nội về quê, anh luôn dùng 1 tay còn lại để xoa, đấm lưng cho em để em bớt đau, hỏi han em xem em có mệt lắm không. Còn bây giờ, ngay cả em có kêu là đau do bầu to con chèn vào chân, chân đau không nhấc được, lưng đau đêm nằm không ngủ được. Nhiều lần muốn anh bóp chân bóp chân cho thì phải nói a mới làm, chứ anh chẳng còn tự nguyện, chẳng còn thấy xót xa khi em kêu mà anh tự làm. Đêm nằm ngủ em muốn nằm cạnh anh để e dựa vào người anh cho bớt mỏi lưng, gác lên người anh cho chân bớt đau. Vậy mà chỉ khi nào em nhắc anh mới làm, còn không thì anh cũng coi như chẳng biết em đang như nào. Còn rất rất rất là nhiều điều khác nữa đã thay đổi. Nhưng em chỉ ví dụ 2 cái đơn giản như thế thôi. Ngay kể cả hành động, lời nói, ánh mắt của anh bây giờ cũng khác lắm.

Càng nghĩ về quá khứ nước mắt em càng chảy nhiều, nó cứ chảy ra chẳng biết vì nuối tiếc cho những điều đã qua hay vì cảm thấy tình yêu này đã hết rồi. Chúng ta bây giờ có lẽ chỉ là sống bên nhau vì trách nhiệm, vì 2 chữ tình nghĩa vợ chồng? Em không còn cảm thấy ấm áp, hạnh phúc nữa. Tuy rằng đối với người khác hoặc đôi khi e vẫn tự trấn an rằng so với thiên hạ ngoài kia, so với hàng trăm ngàn vạn người ngoài kia, em vẫn còn may mắn và sung sướng hơn rất nhiều. Vì em có 1 người chồng hiền lành, chăm chỉ, thương con, luôn giú đỡ vợ việc nhà cửa, chẳng bao giờ to tiếng hay là chửi vợ. Em thấy nhiều người ngưỡng mộ về em lắm khi có 1 người chồng như anh.

Nhưng mà con người em nó thế, nhạy cảm và nhiều cảm xúc. Từ lúc yêu đến bây giờ cũng trải qua 6 năm rồi, em chưa bao giờ có cảm giác nghi ngờ tình cảm của anh. Hoặc ít nhất là luôn tin tưởng anh tuyệt đối về vấn đề anh sẽ không bao giờ phản bội em, anh sẽ không bao giờ để ý đến 1 người con gái nào khác ngoài em. Em yên tâm về điều đó, và cho dù có giận anh thì cũng chỉ là giận những chuyện tình cảm chứ không bao giờ liên quan đến người thứ ba.

Thế nhưng mấy hôm nay, từ hôm anh bảo đi uống rượu 1 mình với C.T. Từ đêm đó cho đến hôm nay lúc nào trong lòng em cũng bất an, cũng cảm thấy không còn tin tưởng anh nữa, em đa nghi và cứ nghĩ đến những lúc anh bên người phụ nữ khác. Em cảm giác như chồng mình đã không còn chung thủy nữa. Em suy nghĩ về những ngày qua, do đợt này bầu bí mệt mỏi, công việc áp lực, chuyện vợ chồng em cũng không đáp ứng cho anh đầy đủ dù nhiều lần biết anh muốn và cũng đòi hỏi, nhưng em đều né tránh và cự tuyệt anh. Em sợ anh đang trong khoảng thời gian yếu lòng hoặc vì thiếu thốn do vợ bầu mà anh bị sa ngã. Em cứ nghĩ đến lúc anh ở bên người khác. Rồi cả trong mơ cũng mơ về điều đó. Đến khi thức dậy em nhìn thấy anh em thấy ghét lắm, không muốn động chạm vào người anh, không muốn anh động vào người. Ngay cả việc nằm cạnh cũng không muốn. Với em, 1 khi đã cảm thấy không thích thì em không còn muốn gần gũi, đơn giản là chạm vao nhau cũng thấy không thích. Đêm đến nhìn anh, em nhìn người đàn ông bên cạnh mà thấy sao xa lạ, chẳng còn muốn xà vào lòng mà ôm chặt, chẳng muốn đưa tay vuốt má hay là đặt tay lên ngực anh. Em thấy mình như đang ở cạnh 1 người đan ông xa lạ nào đó. Phải chăng khi không còn yêu hay khi tình yêu có sự nghi ngờ trong đó thì mọi thứ đều trở thành nhạt nhẽo như thế không?

Anh biết em đang giận anh, đang buồn anh và đang mệt mỏi, thế nhưng anh chẳng làm gì, chẳng như xưa cố gắng làm hòa với em, cố gắng ôm chặt em vào lỏng hay gặng hỏi em những điều em đang suy nghĩ. Anh không còn muốn gỡ bỏ những điều mệt mỏi trong em như trước nữa. Anh chọn cách im lặng và mặc kệ em. Điều đó khiến mọi thứ trong em tan nát hết anh ạ.

Em buồn lắm, khóc nhiều và cô đơn. Cô đơn trong chính cuộc tình của mình. Nhưng anh thì sao? Em biết được rằng bây giờ anh vẫn thương em nhưng chẳng phải vì yêu em như ngày trước nữa, mà chỉ vì trách nhiệm của 1 người chồng thôi.

Em không xứng đáng để hưởng 1 tình yêu, 1 cuộc sống vui vẻ hạnh phúc sao? Đó là những điều em đang nghĩ.



Thứ Tư, 20 tháng 4, 2022

20/04/2022. Ôm Anh Thật Chặt

 Lâu lắm rồi em không còn viết cho anh những dòng nhật ký này nữa. Nhưng hôm nay em muốn viết 1 chút để giải tỏa những nỗi niềm trong lòng.

Cảm giác của em lúc này đó là chỉ muốn ôm anh thật chặt, không cần nói gì cũng không cần phải làm thêm gì. Vì em biết, hiện tại anh đang cảm thấy rất buồn tủi, cô đơn và lạc lõng. Em hiểu được hết những cảm giác mà chk em đang phải trải qua. Nhưng chúng ta giờ đều đã trưởng thành, đều đã có những cảm xúc không phải cứ nói ra là được. Em thấy thương anh rất nhiều, thương chk em vì những thứ anh đang phải kìm nén trong lòng mà không thể nói ra.

Em cũng vậy, cũng đang rất thương anh, hiểu được những tổn thương anh phải chịu đựng, nhưng em biết lòng tự tôn của anh không cho phép em nói ra. Nếu nói ra thương anh lúc này hoặc tỏ thái độ thương anh sẽ khiến anh nghĩ rằng đó là sự thương hại hoặc khiến anh xấu hổ hơn. Em chỉ biết cố gắng tỏ ra thật sự bình thường và giúp anh suy nghĩ tích cực hơn.

Chuyện gì đến sẽ đến, cuộc sống này không ai lường trước được điều gì. Chúng ta không thể chắc chắn được ngày mai vẫn sẽ như hôm nay hoặc sau này vẫn mãi như bây giờ. Cuộc đời của chúng mình sẽ còn trải qua nhiều biến cố lớn nữa trong cuộc đời anh ạ. Mình cùng nhau cố gắng vượt qua và bước tiếp thật tốt nhé?

Em cũng không biết sau này sẽ xảy đến chuyện gì nữa, hoặc có những biến cố gì sẽ đến. Nhưng em hi vọng ngày hôm nay chk em sẽ vượt qua được những tổn thương và những điều tiêu cục ở hiện tại. Rồi ngày mai mọi chuyện sẽ ổn, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn anh ạ. Chỉ cần anh luôn hướng về phía trước, luôn suy nghĩ tích cực và cố gắng.

Em biết anh không dám đối diện với em, cũng không dám nói ra những suy nghĩ tận sâu trong lòng. Dù em biết anh vẫn tâm sự hết với em mọi suy nghĩ và những sự việc của anh ở hiện tại, nhưng e cảm nhận được có sự ngại ngùng và không thoải mái trong đó. Em thấy thương anh nhiều lắm.

Thôi hi vọng mọi chuyện rồi sẽ ổn dần. Thời gian sẽ trôi qua và chúng ta sẽ lại bắt đầu lại những bước ngoặt mới. Biết đâu con đường này kết thúc sẽ mở ra con đường mới tốt đẹp hơn rất nhiều. Chúng ta sống mãi trong vòng an toàn để rồi không dám bức phá hay thoát khỏi nó, để rồi cứ mãi quẩn quanh cái vòng đó. Đây cũng coi như là cơ hội để mình thoát khỏi cái vòng đó và vượt ra ngoài vươn tới những thứ mới mẻ và tươi đẹp hơn. Hãy nghĩ như thế anh nhé?

Em hi vọng sau này khi ở 1 thời điểm nào đó ở tương lai, quay lại đọc được những dòng này chúng ta sẽ mỉm cười hạnh phúc vì những điều đang có ngày hôm nay. Chúc chk em sẽ vượt qua sự cố này thật nhanh và trước khi đón thiên thần thứ 2 chúng mình đều giữ vững 1 tâm thế yên ổn.

Chúc cho chúng ta mãi mãi hạnh phúc chk nhé? Yêu anh!



Thứ Tư, 8 tháng 1, 2020

TỔN THƯƠNG

Lần đầu tiên anh chê cô là sau khi cô sinh và ở cữ 6 tháng. Anh nói rằng trông cô giống 1 bà điên ở làng anh.

Lần thứ 2 anh chê cô là khi cô mặc thử 1 chiếc váy màu trắng mới mua. Cô hỏi anh, anh thấy đẹp không, anh nói đẹp nhưng chân em đen lắm.

Lần thứ 3 anh chê cô là khi cô chụp 1 bức ảnh và đăng lên face. Anh xem ảnh và nói rằng, trông em giống như mấy con đóng yêu quái trong phim, nhìn sợ.

Đó là 3 lần anh chê cô khiến cô buồn nhất. Còn 1 vài lần khác mà cô không nhớ, hay chẳng dám nhớ.

Lần đầu tiên khi bị chê, cô buồn, lúc hai vk chk gần gũi cô không còn thấy tự tin, không thỏa mãn, không còn có cảm giác, không ham muốn. Vì trong suy nghĩ của cô chỉ văng vẳng rằng cô chỉ bằng 1 bà điên ở làng. 

Lần thứ 2 khi bị chê, cô buồn, cô cất chiếc váy đó vào tủ và chưa 1 lần mặc đến, từ đó cô không mặc váy nữa, đặc biệt là đồ màu trắng mặc dù cô rất thích màu trắng. Rồi cô tự mặc định rằng mình đen nên không hợp với đồ trắng.

Lần thứ 3 khi bị chê, cô đứng hình, sững sờ, hụt hẫng, tổn thương, vô cùng tổn thương, cô xóa ảnh trên face đi, cô khóc, khóc rất nhiều. Cả đêm đó cô không ngủ được, nước mắt cứ thế rơi, mọi sự tự tin trước nay cô góp nhặt, cô chắt chiu để có được đến bây giờ vỡ vụn hết. Bản thân cô từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng cảm thấy tự ti, khi nào cũng nghĩ mình thật xấu xí, thật chẳng có gì tốt đẹp, chẳng có gì giỏi giang. Cho dù được người khác khen cô cũng chỉ nghĩ là người ta khen đểu hay khen có lệ chứ cô chẳng được như vậy. Khi yêu anh, cô dần thay đổi. Anh là người ưu vẻ bề ngoài, anh thích những cô gái đẹp và sành điệu. Anh đi ra ngoài lúc nào cũng lịch sự, bảnh bao. Anh cao to đẹp, còn cô chỉ là con bé m55, gầy đen xấu xí, ăn mặc không có gu... Cô vì anh mà thay đổi nhiều, từ cách ăn mặc đến tư tưởng, cách sống, suy nghĩ, cách ăn cách uống. 

Cô vẫn cứ nghĩ rằng chỉ cần anh cảm thấy đẹp thì cô cũng thấy đẹp, còn anh thấy xấu thì cô cũng không nghĩ nó đẹp.

Với cô anh lúc nào cũng là thế giới, là tất cả, mọi sự cô đều chỉ xoay quanh anh.

Vậy mà cho đến ngày hôm nay, cô mới nhận ra rằng, cô với anh là 1 đôi đũa lệch. Có thể nó vẫn lệch ngay từ đầu nhưng chỉ là vì yêu anh nên cô bỏ qua hết, cố chấp quên đi.

Khi nghe anh kể về gia đình anh cô cũng cảm nhận được mình không hợp với anh. Khi về ra mắt, cô biết bố mẹ anh, ace họ hàng nhà anh nghĩ cô không xứng. Khi anh và cô cưới nhau, cô lại càng hiểu rõ hơn việc mọi người chưa bao giờ thích cô. Cứ thế, cô từ 1 con bé hay nói, hay cười hay nhiệt tình với mọi người, hay vô tư trở thành ít nói, thu mình, không còn cười hay chẳng giám nhiệt tình nữa. Sư vô tư của cô phải trả giá nhiều lần bị mọi người chê trách và ghét hơn nên cô càng tự ti. Cứ thế sống bên anh bên gia đình anh cô thấy mình thật vô dụng, thật tồi tệ và thật kém cỏi. Anh nói cô không cần phải như vậy, cô cứ bình thường thôi, kệ mọi người nghĩ, cô sống cho cô cơ mà. Nhưng hành động của anh là: " em không được làm như vậy, em phải như thế này "...

Đối với anh cô là đứa mạnh mẽ, với mọi người cô là đứa chẳng có cái quái gì tốt. Nhưng sâu trong con người cô lý trí luôn mãnh liệt, lúc nào cô cũng khao khát được hoàn thiện, được trở nên tốt hơn. Cô tin chỉ cần cô cố gắng, cô học hỏi, cô thay đổi thì cô sẽ tốt hơn, rồi anh sẽ yêu cô, trân trọng cô hơn, nhà chk sẽ quý mến cô. Nhưng mọi thứ cũng chỉ là mình cô cố gắng, anh chẳng bao giờ động viên, cũng chẳng khen cô xinh đẹp mặc dù trước kia khi yêu, anh luôn làm thế với cô. Ngay cả việc nói đỡ cho cô, bảo vệ cô trước người khác anh cũng không thể làm. Cô cứ ngụy biện rằng, vì anh muốn tốt cho cô, vì anh hiểu hết, anh chỉ là không nói ra thôi, anh là như vậy. Cô cứ ngộ nhận mãi như vậy cho đến hôm nay. Cô góp nhặt sự tự tin từ người khác, ai khen cô 1 câu nhỏ nhoi thôi là cô cảm thấy cuộc sống này thật tươi đẹp, ngày hôm đó thật vui, cảm xúc thật hạnh phúc. Anh chưa từng biết nếu người nói những lời đó là anh thì cô sẽ cảm thấy thế nào. Để rồi cô vẫn tiếp tục nghĩ, vì mình vẫn chưa đủ đẹp đủ tốt và mình phải cố gắng hơn nữa.

Cô cần ở anh rất nhiều, cần sự yêu thương, cần sự quan tâm, cần sự bao dung, cần sự chiều chuộng.... và cô biết, cũng vì cô cần điều đó nên khi anh tán, cô đã bị đổ ngục bởi những điều đó anh làm với cô.  Vậy mà tại sao vẫn là cô của ngày xưa nhưng mọi thứ anh làm đều đã thay đổi. Anh vẫn làm nhưng nó không còn như trước, rồi cô lại lần nữa ngụy biện rằng đó là khi yêu và khi cưới nó khác, ai cũng vậy thôi. Anh còn phải lo lắng mệt mỏi nhiều thứ, cho tương lai, cho con cái, cho gia đình hai bên. Cô đừng có ích kỉ như thế khi mà bắt anh phải đối xử với mình như trước.

Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời cô đó là khi yêu ai cô đều dành hết tâm trí, lý trí, tâm huyết cho người đó. Để rồi cô chẳng còn dành 1 chút nào cho việc khác nữa. Cảm xúc, tâm trạng, nụ cười, nước mắt của cô phụ thuộc vào anh quá nhiều, để rồi khi cô không được đáp lại những điều mình muốn cô thấy dằn vặt, suy nghĩ, khổ tâm. 

Sau những vấp ngã, những nỗi đau ở quá khứ, trước khi gặp anh cô đã từng quyết tâm rằng đời này cô sẽ không yêu ai nữa, cô sẽ chỉ sống 1 mình như vậy thôi, cô không muốn lặp lại những sai lầm của mình trước kia. 
Nhưng, cuộc đời này mọi sự chẳng bao giờ như ta muốn, anh đến với cô không phải ngẫu nhiên, mà cô phải rằng xé bao đêm, mệt mỏi bao ngày mới quyết định vượt qua để đến bên anh. Cô cảm thấy bình yên và an toàn khi có anh ở bên. Cô chỉ cần có thế. Trong tâm cô lúc nào cũng hướng về anh, vì anh mà thay đổi, vì anh mà bỏ qua tất cả những cái tôi, cái mất mặt cực lớn. Và cô cứ nghĩ rằng rồi cô sẽ có 1 cái happy ending bên anh đến 60 năm sau nữa. Cô nghĩ đến những lúc anh và cô già đi, lụ khụ nhưng vẫn nắm tay nhau, nằm cạnh nhau và yêu thương nhau.

Ngày hôm nay là 1 ngày buồn. Có thể là ngày buồn nhất sau khi anh và cô lấy nhau. Cả 1 đêm dài cô khóc, cô nghĩ đến những chuyện đã qua, những ngày đầu, những ngày về sau này. Cô nghĩ đến đâu nước mắt cô chảy đến đấy, tim cô thắt lại như có ai bóp nghẹn. Cô thấy cuộc đời mình thật đen tối. Cô đang sống vì ai, cô phải làm gì. Sao cô lại phải chịu nhiều tổn thương như thế này. Cô không đáng được sống 1 cuộc đời bình yên, trọn vẹn bên anh sao? Cô chẳng thể nói ra với anh, vì cô biết, có nói thì mọi lời nói của cô bây giờ cũng không thể diên tả được hết những nỗi niềm trong lòng. Anh rồi cũng chẳng thể hiểu được hết những gì cô đang nghĩ, đang phải chịu đựng, đang trải qua. Rồi anh cũng vẫn như vậy, vẫn khiến cô tổn thương, khiến cô tự ti, khiến cô cảm thấy ở bên anh thật khó khăn và chẳng biết khi nào mới đủ tự tin được. 

Anh chưa bao giờ biết được rằng, sau khi nhận lời yêu anh cô đã phải khóc bao nhiêu đêm, rơi bao nhiêu nước mắt. Hơn 1 năm yêu nhau, 2 năm cưới cô chưa bao giờ được ngủ một giấc ngủ ngon, một đêm trọn vẹn. Cô đa sầu, đa cảm, cô hay suy nghĩ, anh biết, anh từng hiểu, từng vì nó mà yêu cô. Vậy mà cuối cùng anh cũng không chiến thắng được cuộc sống cơm áo mà yêu cô đến tận cùng. Để rồi đến hôm nay, anh và cô đi cùng nhau, nằm cùng giường, nhìn cúng hướng nhưng anh chẳng thể hiểu được vk mình nghĩ gì cũng như cô chẳng thể hiểu được chk mình đang nghĩ gì.

Cô của bây giờ thấy bản thân chới với, cô cần anh, nhưng có chắc anh cũng cần cô như vậy không? Vì cô tin, chỉ cần anh hiểu cô, động viên và chia sẻ cô sẽ làm được nhiều điều phi thường khác mà cô vẫn nghĩ đến.





Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2018

Hôm nay mẹ buồn.... Kem ạ! ( 18/5/2018)

Mẹ thấy buồn Kem ạ. Vì bố bắt mẹ làm những điều mẹ không thích. Mẹ biết, biết rằng những điều bố bắt mẹ làm đều vì muốn tốt cho mẹ, đều vì muốn mẹ sẽ tốt hơn trong mắt người khác. Nhưng bố cũng có bao giờ hiểu được rằng, mẹ cũng luôn cố gắng làm những điều mà bản thân không thích cũng chỉ vì điều đó tốt cho bố. Nếu như nó không vì bố thì mẹ cũng chẳng bao giờ làm.


Bố hiểu tính mẹ mà, đúng không Kem? Bố đã từng rất hiểu mẹ nghĩ gì, muốn gì... thế nhưng càng ngày mẹ càng cảm thấy bố không còn muốn hiểu mẹ nữa. Dường như bố không còn muốn quan tâm, không muốn để ý đến những điều mẹ nghĩ như trước đây.


Từ trước đến giờ, lúc nào mẹ cũng tự hào, tự hào vị mẹ được bố Kem yêu nhiều như thế, yêu chiều và quan tâm như thế. Điều khiến mẹ hạnh phúc và bình yên nhất đó chính là sự thấu hiểu mà bố Kem dành cho mẹ. Vậy tại sao bây giờ bố lại thay đổi như thế? Do cuộc sống cơm áo gạo tiền sao? Do những áp lực của công việc, của cuộc sống hay sao? Mẹ thực sự không muốn như thế Kem ạ.



Bố có bao giờ hiểu được, yêu và lấy bố mẹ đã phải kìm nén rất nhiều, đã phải thay đổi và chấp nhận rất nhiều. Nếu không vì bố, mẹ sẽ chẳng bao giờ chấp nhận mình sống như thế này đâu Kem ạ. Mẹ sẽ khác, mẹ sẽ là một người sống tự do, thích làm những gì mình muốn và không bao giờ cố gắng làm những điều mình không thích. Nhưng vì bố, vì mẹ yêu bố, yêu nhiều như bố yêu mẹ vậy, mẹ chấp nhận hết.
Có nhiều chuyện mẹ tự mình thoát ra, tự mình tìm lối thoát cho mình để không làm ảnh hưởng đến tình cảm của bố va mẹ. Thế nhưng những điều đó cứ thế dồn nén lại trong lòng mẹ, mỗi lúc một nhiều lên, mỗi lúc một tăng lên. Để đến khi có chút gì đó không vui, không hài lòng, mẹ lại cảm thấy ngột ngạt, lại chẳng thể hiểu nổi được cảm xúc khi đó như thế nào.
Ngày hôm qua là một ngày thực sự tệ hại đối với mẹ, có lẽ bố cũng cảm thấy rất mệt mỏi vì điều đó. Mẹ chẳng còn muốn nói chuyện với bố, chẳng muốn quan tâm, chẳng muốn lắng nghe. Mẹ muốn đến 1 nơi nào đó thật xa, yên tĩnh và khóc, mẹ muốn khóc hết những gì đang dồn nén trong lòng, muốn khóc thật to, thật nhiều. Nhưng mẹ không làm được, vì mẹ sợ, sợ mẹ đi đâu đó bố con sẽ lo lắng, sẽ đi tìm và sẽ sợ hãi. Mẹ không muốn bố có chuyện gì trong lúc đi tìm mẹ, mẹ cũng sợ vì mẹ mà bố xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến bản thân. Vì thế mà mẹ vẫn phải về nhà, vẫn phải đối mặt với bố, nhưng tâm trạng của mẹ lúc đó thật sự tệ. Mẹ không còn đủ tỉnh táo để quan tâm đến những điều xung quanh, đến cảm giác của bố sẽ như thế nào nếu mẹ có biểu hiện như vậy.



Mẹ cũng rất thương bố, rất muốn được quan tâm và ôm chặt bố vào lòng. Thế nhưng mẹ chẳng thể làm được, vì trong tâm trí mẹ đang lấp đầy những hình ảnh không tốt về bố. Mẹ biết mình không nên như thế, nhưng mẹ đã làm thế.
Mẹ không thích bố bắt mẹ gọi cho chị hỏi thăm như vậy. Nếu như bố chỉ kể chuyện rằng anh Toàn ngã xe và nói mẹ là nhắn tin hỏi chị xem anh thế nào thì mọi thứ đã khác. Nhưng bố gọi điện bảo mẹ như kiểu bố bắt mẹ phải gọi, rồi như kiểu mẹ là đứa không biết cách sống nên bố phải dậy mẹ như thế. Mẹ cảm thấy bị tổn thương. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng vì còn rất nhiều lần khác nữa chị Quỳnh khiến mẹ cảm thấy không thoải mái. Chị ấy lúc nào cũng làm như mẹ là đứa không biết cách sống, là đứa mà bố mẹ không biết cách dậy. Điều đó khiến mẹ thực sự tổn thương và không hề thoải mái.



Nhưng bố con đã chẳng hiểu mẹ. Mẹ không thích nhưng vẫn cố gắng gọi cho chị rồi, mặc dù rất không thoải mái nhưng mẹ cũng đã cố gạt bỏ qua để không làm ảnh hưởng đến tình cảm của bố và gia đình. Nhưng lần thứ hai bố bắt mẹ gọi và mẹ không gọi, có lẽ chị Quỳnh đã trách mẹ với bố, và bố vẫn ép mẹ nhắn tin hỏi chị lần nữa. Mẹ chỉ nghĩ, việc đó có cần thiết hay không? Anh Toàn có thực sự thân thiết đến mức đó không? Điều đó tại sao bố không nói với chị như thế mà lại quay ra bắt mẹ cố làm điều mẹ không thích đến lần thứ hai.



Mẹ thử hỏi, nếu bây giờ mẹ bắt bố gọi điện cho Chị Thu hỏi thăm anh Hiền thì liệu bố có gọi không? Bố có vui vè gọi không? Rồi bố thử đặt bố vào địa vị của mẹ xem bố sẽ như thế nào khi người khác bắt mình làm những việc mình không thích.


Ông ngoại Kem ốm cả 10 ngày nay vẫn phải đi làm dù nắng nóng oi bức vì người ta ép làm cho kịp ngày đổ mái. Nắng như thế mà ông ngoại ốm, cộng thêm bị áp huyết cao mà vẫn phải làm dàn giáo tận tầng 3. Mẹ gọi điện về nói chuyện, hơn 8h tối mà cả nhà vẫn chưa được ăn cơm, bà ngoại và cụ ngoại vẫn đang phải dã lá thuốc cho ông ngoại. Ông ngoại ốm thế nhưng bố Kem có biết không? Bố Kem có gọi điện về hỏi thăm không nếu như mẹ bảo bố là ông ngoại ốm. Mẹ biết bố ngại, bố không muốn gọi nên mẹ chẳng nói với bố làm gì. Coi như bố không biết để bố khỏi áy náy. Rồi có bao giờ bố Kem tự động gọi nói chuyện hay hỏi thăm bà ngoại không? Ngay cả khi mẹ gọi video nói chuyện với ông bà ngoại mà bố Kem cũng tránh mặt, cũng không muốn nói chuyện, ngay cả việc chào hỏi bố mẹ một câu cũng không có. Chỉ là quay đi chỗ khác và không thích. Nhưng mẹ chưa bao giờ trách bố, cũng chẳng ép bố phải như thế nào. Vì mẹ biết bố không thích, hoặc bố ngại. Nhưng bố đã bao giờ hiểu được cho mẹ chưa?



Nghĩ đến việc bố bắt mẹ gọi hỏi thăm anh Toàn và nghĩ rằng mẹ không biết cách sống là mẹ lại thấy tủi thân, thấy bị tổn thương nhiều. Khi mà mẹ chưa bao giờ nghĩ về bố xấu hay nhưu thế nào, mặc dù rất nhiều lần mẹ không vui khi nhìn cái thái độ của bố với gia đình nhà mẹ. Nhưng mẹ cho qua, mẹ chấp nhận và mẹ tự bào chữa cho bố, tự nói rằng bố làm thế vì bố ngại thôi, bố không phải người như thế. 
Thế nhưng, người nhà bố và ngay cả bố lúc nào cũng nghĩ mẹ là người không biết cách sống, không thích nhà mẹ. Điều đó khiến mẹ buồn lòng lắm Kem ạ, thực sự cảm thấy buồn lòng, vì nó ảnh hưởng đến ông bà ngoại, mẹ không bao giờ muốn người khách đánh giá về ông bà ngoại. 


Mẹ đã từng 1 lần nghe thấy chị Quỳnh đánh giá về ông bà ngoại không tốt, và hơn 1 lần về mẹ không tốt. Mẹ sẽ biết thế và không thể quên được điều đó. Vì mẹ không cho phép ai làm thế với gia đình mình. Điều đó giống như việc mẹ không bao giờ thích ai đó đánh giá về bố con.
Nếu đã có những mặc cảm không tốt về nhau thì ở gần nhau lâu sẽ chỉ sinh ra những sự khó chịu mà thôi. Mẹ không biết sau này khi đẻ xong, ở cữ mấy tháng với ông bà nội, mẹ sẽ như thế nào. Liệu có làm gì đó khiến cho nhà bố con ghét mẹ không? Trước đây mẹ từng nghe bố con kể về rất nhiều người con dâu không tốt ở gần nhà ông bà nội. Và mẹ nghĩ, có khi nào, 1 ngày gần nhất mẹ cũng là chủ đề để người khác nói đến. Về 1 đứa con dâu lười, không biết cách sống.... Mẹ sợ điều đó, vì mẹ là người hay suy nghĩ, mẹ sợ mẹ sẽ bị trầm cảm để rồi gây ra những điều không đáng. 
Ngày hôm qua mẹ biết bố con đã rất mệt mỏi sau 1 ngày làm việc, bố đã chẳng thể ôm chặt mẹ, chẳng thể đủ bao dung để lắng nghe mẹ nói nữa. Bố đã mặc kệ và kìm nén cảm xúc của mình. Mẹ không muốn nhìn thẳng vào mắt bố, vì mẹ không muốn nhìn thấy sự mệt mỏi của bố lúc đó. Mẹ biết, biết bố đang rất mệt mỏi. Nhưng mẹ không làm khác được, vì chính bản thân mình cũng đang rất mệt mỏi Kem ạ.



Ngày hôm qua tự nhiên mẹ lại nhìn thấy bức ảnh bố chụp cùng 1 người con gái khác bố từng tán tỉnh, từng buông lời yêu thương, từng nói câu quan tâm. Mẹ thấy chạnh lòng và có chút ghen tuông. Mẹ không thích như thế, vì mẹ ích kỉ, mẹ không muốn san sẻ bố cho ai hết. Kể cả đó là quá khứ, là khi bố chưa gặp mẹ. Có phải mẹ quá yêu bố không? Hay mẹ ghen tuông quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều.


Mẹ cứ nghĩ đến việc bố từng nắm tay người khác, từng ôm người khác, từng âu yếu người khác... mẹ lại không muốn bố chạm vào người mẹ nữa. Vì mẹ thấy điều đó không thật, mẹ ghét nghĩ về điều đó, nên mẹ ghét lây sang cả bố. Mẹ biết mẹ không đúng, nhưng mẹ là thế. Mẹ xin lỗi Kem, xin lỗi cả bố Kem. 


Cảm giác này thật nặng nề, thật mệt mỏi, mẹ muốn chạy trốn, muốn đi xa quá Kem ạ. Nhưng mẹ lo lắng cho bố nhiều hơn, mẹ sợ bố đi tìm mẹ rồi ảnh hưởng đến bố. Nên mẹ cứ phải ở cạnh bố, nhưng tâm trạng mẹ không khá lên được.



Dạo này bố ít lắng nghe mẹ, ít quan tâm đến cảm xúc của mẹ. Mẹ càng lo sợ hơn khi sau này có Kem bố sẽ thay đổi nhiều hơn nữa. Lúc đó không biết mẹ sẽ như thế nào nữa. Mẹ liệu có vượt qua được những thử thách đó không? Mẹ cứ miên man mãi trong suy nghĩ đó, mẹ cứ sợ hãi và lo lắng mỗi khi nghĩ đến việc có một ngày bố sẽ chẳng quan tâm mẹ như bây giờ nữa. Mẹ của con thật ích kỉ phải không? Mẹ xin lỗi, xin lỗi cả Kem của mẹ và chk của mẹ.
Nhưng hôm nay mẹ buồn. Thực sự buồn.

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2018

Viết cho những ngày tháng hạnh phúc của hiện tại (9/5/2018)


Em viết những dòng này, để sau này có một lúc nào đó, khi hai vợ chồng mình có những thiên thần nhỏ ra đời. Em chắc chắn rằng khi đó chúng mình sẽ không còn những khoảng thời gian hạnh phúc như bây giờ nữa. Lúc đó, em hi vọng bản thân mình sẽ còn đủ tỉnh táo, đủ bình tâm để mở lại bài viết này đọc. Để cảm thấy rằng cuộc sống của mình cũng có những khoảng thời gian thật sự hạnh phúc như hiện tại.
Điều đầu tiên em vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn đến chồng của em. Người đã cho em tất cả những thứ mà cuộc đời em chưa bao giờ nghĩ đến rằng mình có thể nhận được trong kiếp này. Cảm ơn anh vì đã yêu em, thương em và luôn bên em mọi lúc. Cảm ơn rất nhiều ông xã ạ. Người chồng tuyệt vời và vĩ đại nhất trên thế giới này đối với riêng em.
Nhiều lúc em ngồi nghĩ một mình, em thấy mình đang sống 1 cuộc sống thực sự hạnh phúc anh ạ. Có 1 người chồng hoàn hảo, có 1 công việc để làm, có một thiên thần đang lớn dần trong bụng, có 1 cuộc sống ổn định, đầy đủ và an yên. Như thế là quá đỗi hạnh phúc rồi đúng không chồng? Tất cả là nhờ anh đó? Nhờ có anh mà em mới được sống những ngày tháng như thế này.
Sáng nào ngủ dậy, quay sang bên, em nhìn thấy anh đang ôm chặt em ngủ thật ngon, em đều cảm thấy ngày hôm nay như vậy là hạnh phúc rồi, cuộc đời tươi đẹp rồi, em không cần hơn. Chỉ thi thoảng anh không ôm em hay đêm qua giận anh chút thì em mới không có cảm giác đó thôi, nhưng mà số lần như thế rất ít anh ạ. Vì sáng nào em cũng được chồng em ôm chặt hoặc rụi đầu vào mà.
Cả ngày đi làm dù mệt mỏi, đau đầu hay áp lực như thế nào chỉ cần tối về được nhìn thấy anh, được nấu cơm cùng anh, ngồi ăn cùng ăn và nằm cạnh anh em đều cảm thấy như thế là hạnh phúc lắm rồi. Em luôn trân trọng và cố gắng tận hưởng trọn vẹn những điều tuyệt vời nhất ngày hôm nay. Bởi em biết, quãng thời gian này sẽ không còn dài nữa, sau khi bé Kem được sinh ra, cuộc sống của hai vợ chồng mình sẽ đảo lộn, mọi thứ sẽ không còn được như bây giờ nữa. Nhưng em vẫn mong chờ ngày đó xảy ra.
Em biết được rằng, nếu như bây giờ, tối tối em được anh tắm, ngồi ăn cơm được ăn đút, nằm được anh ôm, sáng dậy được anh bế, làm gì cũng được anh cho là nhất thì sau này khi có bé Kem thì điều đó sẽ chẳng còn. Anh sẽ dành điều đó cho con, và em sẽ không còn được hưởng trọn vẹn những điều đó nữa. Em sẽ phải san sẻ anh với con, sẽ có lúc cảm thấy tủi. Em ích kỉ lắm phải không anh? Nhưng mà em vẫn thích anh làm với em điều đó lắm lắm anh ạ.hihi... vợ anh mãi không lớn với riêng anh, anh nhỉ?
Thay vì sau này hai vợ chồng phải tập trung chăm sóc con, phải dành thời gian cho con thì hiện tại anh đều dành cho em, đều làm mọi thứ cho em. Sau này sẽ chẳng còn ngủ nướng cùng anh, chẳng còn ôm anh làm nũng không muốn dậy, chẳng còn được tắm chung thoải mái, chẳng còn được hôn hít, sờ mó anh như bây giờ. Sẽ chẳng còn rất nhiều thứ khác nữa anh nhỉ? Nghĩ đến thôi em đã thấy buồn rồi, buồn vì lúc đó sẽ chẳng còn được làm với anh hay được anh làm cho tất cả như bây giờ nữa. Em thích cuộc sống của mình hiện tại anh ạ. 
Nhưng em nghĩ, sau này nếu có con, anh sẽ luôn đỡ đần và chia sẻ cùng em, sẽ giúp em không phải trải qua những ngày tháng đáng sợ như nhiều người nói để dẫn đến trầm cảm, stress. Em tin chồng em sẽ cùng em vượt qua quãng thời gian mà ai cũng sợ đó, chỉ vài năm thôi anh nhỉ? Rồi sau đó khi con chúng ta lớn, chúng ta sẽ lại quan tâm và yêu thương nhau như bây giờ nhé? 
Anh hứa với em là, nếu khi có con rồi, em chấp nhận chia sẻ anh với con, chấp nhận chịu những vất vả và tủi hờn trong quãng thời gian con còn nhỏ. Nhưng khi con lớn rồi, con biết rồi, anh phải quan tâm em lại, hoặc quan tâm em theo cách khác để em không cảm thấy buồn tủi nhé? Nếu anh mà vì con mà bỏ bê em hoặc vô tâm với em, em sẽ ghét anh lắm đó, sẽ giận anh, không yêu anh và ứ cần anh nữa đâu đấy. Anh nhớ đấy.
Chỉ cần anh luôn em yêu, bên em, thương em và quan tâm chia sẻ cùng em như bây giờ thi em hứa, hứa sẽ luôn yêu thương anh, cố gắng vì anh. Em tin nếu anh dành cho em trọn vẹn, em cũng sẽ dành cho anh trọn vẹn. Vậy nên đừng để em biến thành người xấu anh nhé?
Sau này cho dù cuộc sống mình có đảo lộn như thế nào, có thay đổi ra sao, có vất vả khó khăn, có mệt mỏi tủi nhục. Xin anh hãy luôn dành đến em sự dịu dàng, quan tâm và yêu thương như anh vẫn làm nhé? Em chỉ cần như thế thôi, em sẽ tự biết mình phải làm gì rồi, sẽ luôn trân trọng và thay đổi những cái không tốt, chỉ cần gia đình mình mãi hạnh phúc. Như thế là em thấy cuộc đời này đủ mãn nguyện rồi, em không cần nhiều, không cần anh cho em giàu sang phú quý hay là vật chất. Em chỉ cần anh thôi, tình yêu của anh và những gì anh đã và đang làm với em hiện tại.
Đừng bao giờ thay đổi anh nhé? Xin hãy yêu em và đối sử với em như thế này cho đến khi mình 80 tuổi anh nhé?
YÊU ANH NHIỀU? CHỒNG EM Ạ?

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2018

Có một người - Được gọi là " chồng em "

Một người lặng lẽ hàng ngày dậy sớm nấu đồ ăn sáng xong xuôi mới lên gọi vợ dậy, đút cho vợ ăn, săn sóc vợ mỗi khi vợ làm nũng không dạy. Chuẩn bị đồ đạc, xe cộ và các thứ cho vợ đi làm. Hôm nào không nấu ăn sáng thì trước khi đi làm đều phải mua đồ ăn về cho vợ, sau đó mới đi làm.


Một người ngày ngày tắm cho vợ, giặt quần áo cho vợ mà chưa bao giờ kêu ca hay khó chịu kể cả ngày hôm đấy đi làm rất mệt.
Một người luôn quan tâm đến từng miếng ăn, giấc ngủ, từng bước đi của vợ hàng ngày còn hơn cả quan tâm đến bản thân mình.
Một người luôn dành cho vợ những đồ ăn ngon nhất, nhiều nhất, những thứ đẹp nhất, tốt nhất, những việc nhẹ nhàng nhất, đơn giản nhất, những điều tuyệt vời nhất, hạnh phúc nhất


Một người luôn nhường cho vợ những thứ ngon nhất, thứ vợ thích, nếu không ăn hoặc không muốn cũng vẫn ép cho vợ ăn để vợ béo
Một người lúc nào cũng sợ vợ gầy, sợ vợ mệt, sợ vợ có vấn đề gì hay vợ lo lắng khó chịu ở đâu
Một người lúc nào cũng chiều theo ý vợ kể cả là những việc mình rất ghét
Một người sẵn sàng làm cả những điều điên rồ nhất chỉ để cho vợ vui, chỉ để vợ không phật ý hay buồn lòng
Một người biết quan tâm đến từng cảm xúc, nét mặt, ánh mắt hay thái độ của vợ dù là nhỏ nhất.


Một người luôn nhẹ nhàng giải thích, không bao giờ lớn tiếng hay cau có với vợ cho dù vợ có quát mắng, to tiếng hay ghét bỏ, đuổi đi, nói những lời khó nghe
Một người luôn dành những lời yêu thương, những câu nói quan tâm, những cử chỉ âu yếm với vợ từ chính trái tim chân thành của mình
Một người luôn nhẹ nhàng im lặng mỗi khi vợ nóng, nhẹ nhàng giải thích cho vợ những điều đúng sai sau mỗi lần vợ giận dỗi vô cớ
Một người không bao giờ để cho vợ có cảm giác bị coi thường hay không được yêu thương
Một người luôn hiểu được cảm xúc của vợ mỗi lần đưa tiền cho vợ mua sắm hay chi tiêu gì để rồi lần sau lặng lẽ đút tiền vào ví vợ 
Một người không thể ngủ được khi không ôm vợ, không gối tay cho vợ ngủ hoặc không được chạm vào người vợ


Một người lúc nào cũng cho vợ cảm giác được yêu thương, chiều chuộng, được chăm sóc, quan tâm.
Một người luôn luôn cố gắng phấn đấu trong công việc để có thể đem đến cho vợ con một cuộc sống an yên, đầy đủ kể cả bản thân có mệt mỏi, vất vả rất nhiều chưa bao giờ than thở 1 câu với vợ
Một người lúc nào cũng muốn đi cùng vợ dù là đi đâu, trở vợ đi nếu vợ có việc gì hay cần làm gì. Không muốn vợ đi 1 mình vì sợ có chuyện gì với vợ hay sợ vợ tủi thân
Một người không bao giờ đối xử với người khác như đối xử với vợ


Một người có thể từ bỏ tất cả trừ gia đình chỉ để được ở bên cạnh vợ, dù có chuyện gì xảy ra hay có vấn đề gì cũng đều không buông tay vợ
Một người sẵn sàng tha thứ, bỏ qua hết tất cả những sai trái, lỗi lầm của vợ dù điều đó có khiến mình không vui hay buồn lòng
Một người sẵn sàng chạy xe hàng mấy trăm cây số giữa trời mưa lạnh buốt, hay trong đêm tối để được biết vợ vẫn bình an mà không 1 lời oán than
Một người yêu gia đình, yêu bố mẹ, yêu vợ con, yêu anh chị em, yêu các cháu và luôn dành đến tất cả những người thân yêu điều tốt đẹp nhất



Một người có thể mất ăn, mất ngủ, bỏ tất cả những thứ quan trọng chỉ để được ở bên vợ, nghe vợ nói, giúp vợ không còn cảm thấy bất an nữa.
Một người không ai có thể sánh bằng, không ai có đủ tư cách để được so sánh cùng.
NGƯỜI ĐÓ CHÍNH LÀ CHỒNG CỦA EM. NGƯỜI CHỒNG TUYỆT VỜI NHẤT TRÊN THẾ GIỚI NÀY.
Cho dù với tất cả mọi người anh không hoàn hảo, nhưng đối với em anh lại là tuyệt đối. Chỉ cần tuyệt đối với riêng mình em thôi. Em không cần ai yêu thương hay quý mến anh cả. Vì cả đời này, em sẽ yêu thương và luôn luôn cần anh. CHỒNG YÊU CỦA EM Ạ. YÊU ANH VÔ BỜ BẾN.

Thứ Tư, 14 tháng 3, 2018

Lại 1 đêm nữa chẳng ngủ được và đêm nay bố lại không ôm mẹ khi ngủ ( 14/3/2018)

Mẹ xin lỗi con hôm nay mẹ lại không ngủ được, lại khóc và lại thấy tủi thân. Mẹ vẫn luôn cố gắng gạt bỏ hết những cảm xúc mệt mỏi hàng ngày chỉ để cho tâm trạng mình luôn phải vui vẻ vì con. Mẹ biết nếu mẹ cứ mãi như thế sẽ làm ảnh hưởng đến con của mẹ. Nhưng đôi khi sự chịu đựng, kìm nén lại không thể che dấu mãi được. Chẳng hiểu sao những lúc như thế mọi thứ lại trào dâng, lại bùng nổ và nước mắt lại trào ra, như kiểu bao nhiêu uất ức, mệt mỏi kìm nén lâu nay được dịp thoát ra.
Mẹ không giận bố cũng chẳng ghét, đơn giản vì mẹ thương và yêu bố nhiều hơn, luôn biết rằng bố cũng yêu mẹ, yêu con nhiều. Mẹ vẫn biết lúc nào mẹ cũng là người xấu, lúc nào mẹ cũng là người không tốt, là người kém cỏi hơn người khác. Từ trước đến giờ, từ bé mẹ đã luôn mang trong đầu nỗi ám ảnh về sự tự ti của bản thân. Chưa bao giờ mẹ cảm thấy thực sự tự tin khi đứng trước ai, hay làm điều gì. Nhưng bố con đã từng khiến mẹ cảm thấy tự tin hơn, cảm thấy mình có giá trị hơn.

Mẹ sinh ra trong 1 gia đình nhiều chị em, thiếu thốn nhiều tình cảm, nhan sắc và trí tuệ cũng không được như ai. Lúc nào đi đâu, làm gì hay đứng trước ai mẹ cũng đều cảm thấy tự ti về bản thân rất nhiều. Cái cảm giác đó cứ ám ảnh mẹ suốt cả cuộc đời này, cho đến tận bây giờ cũng vậy. Khi yêu bố, lấy bố, bố đã cho mẹ được sự tự tin, đã khiến mẹ không còn coi thường mình nữa, không còn nghĩ mình xấu xí, vô dụng... Thế nhưng, trong 1 số hoàn cảnh nào đó, mẹ cũng vẫn phải nếm trải cảm giác tự ti rất nhiều khi đứng trước bố con. Vì mẹ cảm thấy mẹ không xứng đáng với những gì được nhận từ bố của con. Phải chăng mẹ đã suy nghĩ quá nhiều? Nhưng thực tế mẹ lại là người không thể vượt qua được chính bản thân mình.

Bố đang không hiểu mẹ, bố cứ nghĩ rằng mẹ không thích về nhà nội vì mẹ có thành kiến hay là mẹ thế này thế kia. Bố đang nghĩ rằng vì mẹ mà bố không được về quê, vì mẹ mà bố không có thời gian quan tâm gia đình của bố... bố đang nghĩ vậy phải không con? Mẹ thấy  buồn và tủi thân khi nghe bố bảo rằng : " Thì em không thích về thật còn gì ". Bố nghĩ về mẹ xấu như vậy sao? Vậy mà mẹ vẫn luôn nghĩ bố hiểu mẹ, hiểu được cho những cảm xúc, tâm trạng, suy nghĩ của mẹ lúc này chứ. Hóa ra là mẹ tự ảo tưởng tự nghĩ về bố như vậy thôi. Còn thực tế mẹ cũng vẫn không bằng được những người thân trong gia đình của bố, mẹ vẫn là người đứng sau.

Mẹ không ghét ai cũng không thành kiến hay không thích gì ông bà nội cả. Chỉ là thời gian này tâm trạng mẹ không được bình thường nên mẹ muốn hạn chế về nhà để ông bà nội không phải đối mặt với những thái độ của mẹ bây giờ. Mẹ muốn hoạt bát, vui vẻ và xinh xắn trong mắt ông bà nội để ông bà không phải suy nghĩ rằng bố con đẹp trai, giỏi giang thế kia mà lại lấy phải cô vợ vừa xấu xí vừa kém cỏi. Mẹ cũng không muốn người khác đánh giá về mẹ như thế nào. Thực tế là ở quê hay là chính mọi người trong gia đình bố con cũng thường hay thích soi mói, nhận xét, đánh giá người khác thông qua cái nhìn khách quan. Mẹ chỉ là muốn hạn chế việc đó mà thôi, hạn chế biến mình trở thành nạn nhân trong những cuộc chê bai đó.

Nếu được mẹ muốn tuần nào cũng cho bố con về với ông bà, mẹ không bao giờ cấm, cũng chẳng ghét điều đó. Chỉ là mỗi lần về nhà ông bà nội tâm trạng mẹ lại nặng nề, không thoải mái và không thể tự nhiên được. Đặc biệt là đợt này mẹ lại đang mang bầu, đang rất mệt và cảm xúc, tâm trạng lại không thể vui vẻ được. Mẹ biết mẹ sai, mẹ có lỗi và mẹ ích kỉ. Nhưng chẳng ai hiểu được cho mẹ, người mẹ tin tưởng rằng nhất định sẽ hiểu mẹ là bố con mà bố cũng chẳng thể hiểu cho mẹ. Như vậy thì mẹ biết phải làm sao đây? Mẹ thấy buồn lòng nhiều lắm con yêu ạ?

Mẹ biết, mẹ bây giờ không thể thích gì là làm hoặc khỏe mạnh nhanh nhẹn được như trước, vì mẹ đang mang cục vàng trong bụng của mẹ mà. Cơ thể mẹ lúc nào cũng mệt mỏi, đau ê ẩm, người lúc nào cũng cảm giác như thiếu sức sống, khó chịu trong người. Vậy nhưng bố con chẳng hiểu, mấy ngày đầu chắc bố cũng cảm thông và chăm sóc mẹ. Mẹ đau, mẹ mệt, mẹ buồn, mẹ như thế nào mẹ đều muốn nói với bố để được bố vỗ về, chăm sóc, như thế mẹ sẽ bớt mệt hơn... Nhưng lâu dần cơ thể mẹ cũng quen với những điều đó hơn, không còn quá khó chịu như trước, mẹ cũng không muốn lặp đi lặp lại nhiều khiến bố nhàm chán. Vì mẹ biết bố cũng mệt vì mẹ nhiều, trong khi bố đang rất mệt vì công việc ở công ty nữa. Mẹ không dám làm phiền bố nhiều, không dám làm nũng nhiều, cũng không dám đòi hỏi nhiều. Vì sợ bố mệt hơn, bố vất vả hơn.


Nhưng dường như bố đã chẳng còn chăm sóc mẹ như trước, vì bố cũng mệt vì công việc mà mẹ chẳng quan tâm chăm sóc được bố, phải chăng bố cũng buồn lòng vì mẹ và thấy mẹ vô tâm chăng? Mẹ không biết phải như thế nào nữa đây? Giá như mẹ biết mình phải làm gì để mọi chuyện tốt hơn con yêu ạ?



Thứ Ba, 13 tháng 3, 2018

Chồng ơi? Em yêu anh nhiều lắm? ( 13/13/2018)

Lâu rồi chẳng viết nhật ký cho chồng yêu, chính xác là 5 tháng rồi, nhanh thật chồng nhỉ? Mình cưới nhau cũng được hơn 1 tháng rồi? Tính ra cũng chẳng lâu mà sao em thấy như từ rất lâu rồi. Có lẽ quãng thời gian này vì quá mệt, quá bận hay quá nhiều thứ cảm xúc nên em chẳng còn thói quen viết cho anh những dòng tâm sự như trước đây em vẫn từng làm mỗi khi nghĩ về anh.


Hôm qua thấy chồng em đi làm về mệt mỏi, nằm vật ra giường, sự mệt mỏi hiện rõ lên gương mặt anh, tự nhiên thấy thương anh nhiều đến vậy. Em biết, thời gian bầu bí em mệt, đôi khi là người khó chịu nên đã khiến anh vất vả vì em nhiều hơn. Công việc ở công ty đã quá mệt mỏi với anh rồi, nhưng khi về nhà em lại chẳng thể giúp anh vơi đi những muộn phiền đó mà lại còn khiến cho anh thấy mệt hơn. Em thấy em không xứng đáng với những tình yêu thương mà anh dành cho em. Em xin lỗi, thực sự cảm thấy rất có lỗi với chồng em.





Đôi khi nằm nghĩ lại, em vẫn nhớ về quãng thời gian trước đây 1 năm khi hai đứa vẫn ở xa nhau. Ngày ngày đi làm lúc nào cũng chỉ mong thật nhanh, thật nhanh được về nam định với anh, được ở gần anh và nhìn thấy anh mỗi ngày. Dù vất vả hay mệt mỏi như thế nào cũng được. Nhưng bây giờ, khi được gần nhau rồi, em lại thấy em càng ngày càng xấu tính đi. Vì anh cứ chiều em, cứ chăm sóc em suốt ngày nên khiến em trở nên xấu tính hơn, cứ muốn dựa vào anh nhiều hơn và bắt nạt anh hơn. Phải chăng câu nói " Người phụ nữ nếu gặp được người đàn ông tốt thì cả đời cô ấy sẽ không cần phải trưởng thành. Khi phụ nữ ngày càng kiên cường, ngày càng trưởng thành, là bởi vì người đàn ông đó chưa đủ tốt. ". Câu nói này thực sự đúng với em. Em thấy mình thật hạnh phúc vì đã được anh yêu, thực sự là vô cùng may mắn khi được làm vợ của anh.



Lúc nào em cũng tự hào vì anh là chồng em, lúc nào cũng cảm thấy hãnh diện vì được anh yêu thương nhiều đến vậy, lúc nào cũng biết ơn và vô cùng biết ơn vì anh đã đến bên đời em. Cho em một tình yêu vô cùng lớn.

Em vẫn luôn cố gắng sống làm sao để khiến cho anh không cảm thấy buồn chán em, mệt mỏi vì em. Tuy nhiên em mong anh hãy hiểu cho em trong thời gian này anh nhé? Vì khoảng thời gian này em đang bầu bí nên tâm trạng, sức khỏe và cảm xúc thường thay đổi thất thường. Không được minh mẫn, vui vẻ hay hoạt bát như những gì em đã từng làm với anh trước đây. Em sẽ thay đổi, sẽ khác và sẽ hoàn thiện mình tốt hơn về sau này anh nhé? Chỉ mong anh luôn hiểu cho em, thông cảm cho em và đừng yêu em ít đi anh nhé?



Em biết, quãng thời gian 10 năm đầu tiên sau khi lấy nhau hai vợ chồng mình sẽ thật sự khó khăn và đôi lúc là mệt mỏi, chán nản. Có rất nhiều người đã đổ vỡ, chia ly và không thể vượt qua khoảng thời gian đầu hôn nhân. Nhưng với em, em luôn tin rằng, vợ chồng mình sẽ khác, vợ chồng mình sẽ không như thế phải không anh? Vì chúng mình hiểu nhau, yêu nhau và vì nhau nhiều như thế mà. Cho dù có gì đó làm nhau buồn lòng, làm nhau mệt mỏi, nhưng rồi sau đó chúng mình vẫn vui vẻ, vẫn cười đùa, vẫn hạnh phúc bên nhau đúng không anh?

Sau mỗi lần giận hờn anh em đều cảm thấy biết ơn anh nhiều hơn là việc nghĩ đến việc ghét anh hay yêu anh. Vì em biết, tính tình của em khi bên anh luôn trẻ con, ngang bướng và đôi lúc là ích kỉ. Vì em biết anh yêu em nhiều mà, nên em cứ làm nũng anh hoài vậy thôi. Em muốn xem anh còn yêu em nhiều không, anh còn thương em như trước không và còn chiều chuộng em nữa không? Nhưng điều em nhận lại luôn là có, có và rất nhiều. Em biết điều đó đều là vì anh yêu em, yêu em rất nhiều, nên anh mới thứ tha cho em, bỏ qua tất cả để khiến em vui vẻ trở lại.



Em giận anh hay hờn dỗi, nói những lời nặng nề cũng chỉ vì em muốn anh hãy yêu thương em hơn, quan tâm và  vỗ về em hơn. Những lúc em không vui hay em hờn dỗi cũng chỉ vì em cảm thấy anh yêu em ít đi nên em muốn khẳng định lại 1 chút thôi mà. Nên anh hãy hiểu cho em và luôn nhượng bộ em như vậy anh nhé? Em sẽ biết ơn anh và yêu anh nhiều nhiều lắm chồng em ạ.

Quãng thời gian này anh vất vả, em cũng mệt vì bầu bí nên đôi lúc cảm xúc của hai đứa không thể bình thường, không thể kìm chế được. Em mong anh hãy luôn giữ vững sự bình tĩnh như anh vẫn làm để chúng mình lại về bên nhau, yêu thương nhau như ban đầu anh nhé?



Còn chuyện em không muốn về quê không phải vì em không thích bố mẹ anh hay là nhà anh. Mà là vì em có chút ích kỉ, có chút không thoải mái anh ạ. Đó là khi về nhà em luôn có cảm giác anh yêu em ít đi, anh chẳng còn là anh của em nữa, nên khiến em cảm thấy cô đơn, lạc lõng và buồn lòng. Vì thế mà em muốn hạn chế về chứ không phải vì lí do gì anh nhé? Xin anh hãy hiểu cho em vấn đề này nhé? Sau này khi em cảm thấy thực sự thoải mái và chấp nhận được những cảm xúc đó thì em sẽ khác và sẽ cố gắng vì anh được không anh? Em chỉ sợ khi em không thoải mái thì lúc về nhà anh em sẽ khiến mọi người có suy nghĩ, có cái nhìn không tốt về em. Em lúc nào cũng mong em vui vẻ hoạt bát khi về nhà anh. Nếu em không bầu bí thì em sẽ thoải mái hơn, sẽ vui vẻ hơn, sẽ điều chỉnh được cảm xúc của mình tốt hơn. Chỉ là bây giờ cảm xúc của người bầu không được như lúc bình thường được, nên em muốn hạn chế những điều không tốt xảy đến giữa mối quan hệ của em và gia đình anh thôi. Thông cảm cho em nhé? Em chỉ mong anh hiểu, vì em muốn những điều tốt đẹp nhất cho cả anh và gia đình anh thôi. Không muốn mọi người đánh giá anh có 1 cô vợ không tốt.


Thôi hôm nay em viết đến đây thôi, suy nghĩ nhiều mà viết ra thì chẳng viết được nhiều. Chẳng biết anh còn thói quen vào đọc Blog của em nữa không. Ngày xưa xa nhau anh còn hay vào đọc nhưng bây giờ thì chắc anh chẳng còn thời gian mà vào nữa phải không anh? Em cũng chẳng còn thời gian mà viết cho anh nữa mà? 

Cuối cùng em vẫn luôn muốn gửi đến anh người em yêu thương nhất đó chính là: " Chồng ơi? Em yêu anh nhiều lắm?"

Thứ Năm, 19 tháng 10, 2017

Kỉ niệm 1 năm ngày mình gặp nhau 19/10/2016 - 19/10/2017

Hôm nay là một ngày ý nghĩa đối với tôi, không biết anh có còn nhớ những gì từng xảy ra vào ngày này năm ngoái không. Riêng tôi, tôi lại nhớ như in và không bao giờ có thể quên được. Cái cảm giác nghe tin anh đang trên Hà Nội và lên để gặp tôi. Cảm giác vui sướng, có chút hạnh phúc và hồi hộp khi nghe điện thoại, con bé cười tít mắt, mừng ra mặt khiến mọi người trong phòng tập GYM đều nhìn và biết được tôi có chuyện gì đó rất vui.

Hôm nay 19/10/2107, vậy là đã 1 năm rồi, kể từ ngày chúng tôi gặp nhau và yêu nhau. Tôi biết anh sẽ chẳng nhớ đâu, cũng chẳng có nhiều ấn tượng như tôi. Nhưng tôi lại luôn muốn nhớ lại, hồi ức về những ngày đặc biệt như thế này. Nếu ngày hôm đó anh không lên gặp tôi hoặc tôi không ra gặp anh thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ?

Năm ngoái anh lên trời còn nắng nóng lắm, con bé lại đang trong thời kì béo ú, anh lên không chuẩn bị gì nên thấy không tự tin. Tuy nhiên, vẫn quyết định gặp bởi không dám phụ sự chân thành của anh. Đi gặp anh mà lòng rộn ràng, vui mừng, nhưng lại cảm thấy rất bình thường, thân thuộc như gặp 1 người bạn thân chứ không cảm thấy ngại như đi ra mắt người khác giới.

Anh đứng đó, tôi mãi không bao giờ có thể quên được dáng người anh nhỏ nhỏ, trẻ con, khác hẳn với những gì trong tưởng tượng của tôi. Anh không to béo như trong ảnh đại diện, mặt không sở khanh già dặn như trên ảnh, nhìn anh trẻ con, nhỏ người và cười duyên. Nhìn anh ngơ ngác cầm bó hoa, ngại ngùng khi tôi gọi và ngồi sau tôi như kiểu chúng tôi đã rất thân từ lâu rồi.



Chẳng hiểu sao, mới gặp nhau lần đầu mà tôi thấy cả hai thân thuộc, anh ít nói hơn bình thường và có chút gì đó trầm tính. Còn tôi, tôi mãi vẫn không biết được anh có suy nghĩ gì về tôi từ lần gặp đầu tiên đó. Ra hồ ngồi, tôi thoáng nhìn anh và có nhiều suy nghĩ, suy nghĩ về mối quan hệ của chúng tôi, suy nghĩ về những điều sau này có thể xảy ra nếu tôi tiếp tục mối quan hệ của mình với anh.
Tôi cứ suy nghĩ mãi về việc có nên tiếp tục quen anh nữa không, trên đoạn đường trở anh về nhà bạn, tôi chỉ muốn sau này anh có nhiều lần lên Hà Nội nữa, để tôi dẫn anh đi chơi, đi nhiều nơi mà tôi biết. Tôi muốn anh là người cùng tôi thực hiện những câu chuyện lãng mạn mà tôi từng nghĩ về.

Anh có mua hoa những không tặng tôi. Hôm đấy tôi biết anh không ngủ được vì lạ giường và vì nhiều cảm xúc lẫn lộn khác. Anh nhắn tin chúc tôi lúc đêm muộn khi tôi đã ngủ rồi. Vì tôi biết anh ngại, không muốn tôi đọc được luôn và trả lời, anh muốn nhắn để mai tôi đọc được. Và sáng hôm sau đọc được tôi đã rất vui, niềm vui 20/10 đầu tiên tôi cảm thấy mình hạnh phúc và được ai đó quan tâm.
Ngày hôm đó có lẽ là sự khởi đầu cho câu chuyện tình yêu của chúng tôi. Vì sau ngày hôm đó, tình cảm của chúng tôi ngày càng tiến gần nhau hơn một cách nhanh chóng, anh lên Hà Nội thường xuyên hơn, quan tâm tôi nhiều hơn và thể hiện điều đó lộ liễu hơn chứ không ngại ngùng như trước nữa.



Đã một năm trôi qua biết bao nhiêu chuyện đã đến và đi với chúng tôi. Nếu như ngày này của 1 năm trước chúng tôi mới chỉ là những rung động, những ngại ngùng, những yêu thương chưa dám thể hiện thì năm nay mọi thứ đã tiến xa hơn rất nhiều. Mới 1 năm thôi mà mọi thứ khác quá, thay đổi lớn cả về tâm hồn lẫn suy nghĩ. Chúng tôi có thể yêu nhiều hơn, hiểu nhau nhiều hơn, trân trọng nhau nhiều hơn, bên nhau nhiều hơn nhưng sự hồn nhiên, thoải mái của ngày đó mãi mãi không còn nữa.

Chúng tôi của bây giờ là những mệt mỏi, lo toan, suy nghĩ, giận hờn, trách móc.... chúng tôi của bây giờ và sau này nữa sẽ chẳng còn những yêu thương giản đơn như trước.

Nếu như ngày đó chỉ là quan tâm nhau, nói cho nhau nghe những câu chuyện đời thường để chia sẻ cùng nhau những vui buồn. Nếu như ngày đó chỉ là dành thời gian rảnh rỗi, tranh thủ từng tí một để nói chuyện, để được nghe nhau nói, được nhận một tin nhắn từ nhau.... Nếu như ngày đó chỉ là yêu và thương nhau thôi.... thì bây giờ điều đó thật xa xỉ với cả hai.

Vẫn biết mọi thứ chỉ là bắt đầu thôi, chưa có con cái, chưa vướng bận chuyện gia đình, chưa phải lo toan nhiều.... Vậy nhưng mọi thứ cũng khiến cả hai phải thay đổi rất nhiều. Tôi và anh đều chẳng còn được như trước, hai đứa đã trai lì với những cảm xúc yêu thương ngày xưa. Thay vào đó là những suy nghĩ mệt mỏi, những áp lực chuyện cưới xin.... đến mức mà chính tôi cũng chán ghét chuyện tình yêu của mình.




Tôi biết tôi không tốt, có thể chẳng xứng với tình yêu của anh, nhưng đó là do những suy nghĩ, những áp lực trong tôi quá lớn, mọi thứ khiến cảm xúc của tôi bị chi phối và thay đổi hoàn toàn. Tôi muốn yêu anh như xưa, muốn bên anh và nói những lời nhẹ nhàng như trước. Thế nhưng có nhiều chuyện khiến tôi không thể bình thường được, nó khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và bất lực với bản thân mình.
Hôm nay 19/10 và ngày mai là 20/10, tôi không còn xa anh như trước, đã bên anh và nhìn thấy anh rất nhiều. Nhưng đột nhiên sáng nay khi thức dậy, tôi cảm thấy mọi thứ khác quá.

Nếu như năm ngoái khi tỉnh dậy đi làm, bắt đầu một ngày mới bằng cảm giác thoải mái, vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Tôi tỉnh dậy một mình và chưa hề có những tưởng tượng gì về hình ảnh về dáng dấp của anh, anh trong tôi vẫn còn là một cái gì đó xa vời, mờ nhạt. Thế nhưng năm nay khi tôi tỉnh dậy, tôi nhìn anh từ sau, anh đang là áo đồng phục đi làm, anh là người đã bên tôi trong quãng thời gian qua.

Tự nhiên tôi ước, ước hôm nay anh cũng như tôi cảm thấy hôm nay là một ngày ý nghĩa. Anh sẽ đến hôn tôi và đánh thức tôi dậy, nhưng chắc anh cũng không có thời gian để nhớ, đôi khi cuộc sống bộn bề cũng khiến anh chẳng thể nhớ được. Cứ nhìn anh đằng sau tôi nghĩ về mọi chuyện. Sáng nào cũng vội vàng đi làm vì cái tội ngủ cố của tôi, vì tôi biết có anh rồi nên cứ ỉ nại vào anh. Dù biết điều đó không tốt và khiến anh không vui.

Lúc đi làm, tôi thấy chúng tôi như hai người xa lạ, khi bước vào nhà thì là người một nhà còn khi ra đường chúng tôi cũng chỉ là những cá thể đang di chuyển trên quãng đường đó mà thôi. Tôi thấy mình chẳng có chút gì đó liên quan đến anh, anh khác xa với những gì mà tôi thấy khi ở gần nhau. Thấy sự lạnh lùng, xa cách và chút gì đó khó tính từ anh. Cứ thế chúng tôi rẽ sang hai hướng khác nhau và bắt đầu một ngày làm việc như bao ngày khác.

Tôi không phải đi đường, để mặc anh đằng sau không để ý, tôi không ngoái lại vì sợ đâm vào xe trước, tôi vẫn nhìn anh ở trong gương, và vẫn biết anh luôn đi theo tôi, dõi theo tôi và bảo vệ tôi. Tôi cảm nhận được luôn có anh ở đằng sau mình. Tôi thầm cảm ơn anh cảm ơn cuộc sống vì điều hạnh phúc đó từ anh.

Tôi đi đường nhưng tôi vẫn suy nghĩ, nghĩ về anh, đôi lúc đi sau anh tôi nhìn anh thật kĩ và biết được rằng, người con trai đó là người yêu tôi, anh ấy yêu tôi rất nhiều. Và tôi cũng yêu anh, yêu anh nhiều.






Hôm nay 19/10/2017. Tròn 1 năm chúng tôi gặp mặt nhau, tôi sẽ không nói, và tôi muốn biết xem đối với anh, ngày hôm nay có thực sự có ý nghĩa với anh không. Vì chúng tôi từng có ý định lấy ngày này là ngày kỉ niệm ngày yêu nhau.

Hi vọng năm sau tôi vẫn còn đủ thời gian, đủ sự vui vẻ thoải mái và cảm xúc để ngồi hồi ức lại những ngày kỉ niệm này của chúng tôi.
Năm ngoái gặp nhau còn e ngại, muốn năm tay nhau còn thẹn thùng, nhưng năm nay bên nhau rồi liệu có tranh thủ tận dụng trọn vẹn những điều giản đơn này không anh?

Thứ Tư, 4 tháng 10, 2017

Gửi em cô gái tổn thương và trưởng thành

Mùa thu đến, mùa của sự yêu thương, mùa của những nỗi buồn chất chứa. Em dấu mùa thu vào trong ánh mắt, dấu cả những nỗi buồn em mang. Sau những tổn thương mất mát, em nói em sẽ mạnh mẽ, em sẽ không yếu đuối thêm nữa. Em sẽ là em một cô gái kiên cường, sẽ không bao giờ rơi lệ vì một người con trai nào khác.

Người khác cảm thấy mệt mỏi vì em, người khác thấy em lạnh lùng, khô khan, người khác ghét em... Em đáng thương đến mức bản thân muốn tự vòng tay ra ôm lấy chính mình. Đến bao giờ mới có người thực sự hiểu em, ôm lấy em vào lòng, ôm lấy cả những nỗi đau trong lòng của em.

Đấy, cô gái của tôi lại khóc rồi, khi em đang cố gắng dùng lí trí để gõ những dòng chữ này, thì em -  cô gái của tôi lại nghĩ đến những tổn thương mà nước mắt không ngừng rơi...

Người đó nghĩ nước mắt của em là giả tạo, người đó chẳng còn lắng nghe, chia sẻ và cảm thông em như trước nữa. Người đó ngày càng trở nên xa lạ và bộc lộ rõ những điều mà tôi vẫn nơm nớp lo sợ. Có quá nhiều thứ ấm ức dồn nén trong lòng em, khi nó chất chứa quá nhiều thì chỉ cần một câu nói vô tình thôi, cũng đủ làm nước mắt em tuôn rơi.  

Tình yêu đó đối với mọi người nó là hoàn hảo, là viên mãn, nhưng em lại đang chết chìm trong sự cố gắng về tình yêu ấy. Em thấy hoảng loạn do chính những gì mình tạo ra. Em cố gắng gạt bỏ tất cả chỉ để bên người ấy, cố gắng hiểu, cố gắng hòa hợp và cố gắng chấp nhận mọi thứ như một điều hiển nhiên. Thế nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì em càng tổn thương ôm lấy những nỗi buồn bấy nhiêu.

Em lắng nghe lòng mình, em cảm nhận được mọi thứ đang vỡ vụn trong chính tâm hồn mình. Tay em vẫn cố nắm lấy mà chẳng dám buông, bởi em biết nếu có buông lúc này thì nó còn đau hơn lúc em cố giữ. 

Em phải làm sao để khoảng trời của bản thân được bình yên, phải làm sao để bản thân cảm thấy không bất an, phải làm sao để giảm đi những áp lực, mệt mỏi khi nó đang đi quá sức chịu đựng...



Mùa thu càng làm đôi mắt ấy thêm đượm buồn, đôi môi ấy thêm khép lại và nỗi đau thêm cứa sâu....

Ai đó nói tuổi 26 là đẹp nhất? Tuổi 26 với những chông chênh, những áp lực, mệt mỏi chỉ mùa thu mới hiểu.

Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2017

Ngày buồn nhất

Lần đầu tiên trong đời em cảm thấy cuộc sống này thực sự bất công với bản thân mình. Tại sao lúc nào cũng là em, câu hỏi đó luôn hiện hữu trong suy nghĩ kể từ khi em sinh ra đến giờ. Ngay từ nhỏ, khi chỉ là một đứa trẻ, em đã luôn cảm thấy mình bị phân biệt đối xử so với các chị em trong gia đình. Lúc nào cũng thế, luôn là những điều khiến em bị tổn thương rất nhiều.

Nếu như một đứa trẻ luôn nhận được sự quan tâm, yêu thương và chăm sóc đồng đều từ gia đình, thì có lẽ em sẽ có những suy nghĩ và cách sống khác. Tuy em còn rất nhỏ, nhưng nhận thức đã có phần hiểu hết được những gì mà người khác dành cho mình. Lúc đó, em luôn cảm nhận được sự thiếu thốn tình cảm, thiếu thốn sự quan tâm từ người thân. Cảm giác như mình không phải là con của bố mẹ, cũng không phải là ruột thịt của mọi người.

Không biết do em quá để ý hay vì tự em tạo ra cho mình những áp lực như vậy. Trong kí ức của em đọng lại cho đến bây giờ, tất cả mọi việc, không phân biệt to nhỏ, nhẹ nhàng hay nặng nhọc, em đều là người đầu tiên phải làm việc đó. Có những việc nhẽ ra phải dành cho chị, hay có những việc từ năm lớp 1 em đã phải làm 
nhưng em của em lên đến cấp ba may ra nó mới phải động đến. Có những hôm đi học cũng phải bắt nghỉ ở nhà làm, việc gì nặng phần cho em còn việc nhẹ dành cho chị hoặc em, với lời giải thích rằng em khỏe hơn làm nhanh hơn.

Thế nhưng khi có gì ăn cũng đều là người khác phần hơn, em không ăn cũng được, có sao đâu, đi đâu chơi cũng chẳng đến lượt. Mua quần áo cũng chỉ là em được mua, mình tự kiếm tiền mua lấy... Có rất nhiều thứ khiến em luôn cảm giác mình không phải là ruột thịt của mọi người, em thấy mình bị coi thường, lợi dụng và không công bằng. Chính vì thế mà em ghét nhất những ai coi thường người khác, phân biệt đối xử dù mình có cố gắng đến mức nào.

Anh! Em yêu anh rất nhiều, anh là người con trai đến bên em muộn nhất nhưng lại là người cho em tình yêu nhiều nhất. Chính vì anh chưa bao giờ coi thường em, luôn tôn trọng em mà em đã thực sự cảm thấy mình sống có ý nghĩa, anh tạo cho em niềm tin, cho em sức mạnh để em cố gắng vượt qua tất cả.

Cho dù anh có những thứ em không thích, em không vui hay còn chưa tin tưởng, thế nhưng em chỉ cần ở anh sự tôn trọng và công bằng. Anh đã làm được, và đó chính là thứ khiến em có thể cố gắng ở bên anh mãi, chấp nhận vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Nhưng gia đình anh lại khác, hoàn toàn khác, em đã nhận thấy được sự không tôn trọng và không công bằng trong cách nói chuyện của mọi người ngay từ lần đầu tiên em về nhà anh ra mắt. Nhưng vì anh, em luôn cố gắng ngụy biện rằng đó chỉ là do mọi người chưa hiểu em, sau này nếu tiếp xúc lâu dần mọi người sẽ khác. Cứ thế em chấp nhận che dấu đi tất cả, luôn đem những cái tốt hiện hữu lên còn cái xấu thì che lấp đi. 

Nhưng anh biết không? Em càng cố gắng em lại càng cảm thấy hụt hẫng và thất vọng, em thấy mình cứ ngày càng xa dần với gia đình anh. Áp lực tăng lên từng ngày và nó khiến em chưa bao giờ cảm thấy thoải mái và tự tin bước chân vào nhà anh. Mọi người tự tạo cho em những khoảng cách, những rào cản, những mệt mỏi khiến em thấy việc phải về chung sống với gia đình anh thực sự quá áp lực với em.

Có thể anh cảm thấy việc gia đình anh như thế là bình thường, không có gì cả, là do em tự suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Đúng, anh suy nghĩ như vậy hoàn toàn đúng, vì đó là gia đình là ruột thịt là người thân của anh, nên dù có như thế nào mọi người cũng vẫn nằm trong danh sách những người anh yêu quý nhất. Hoặc do anh sống quen với những điều đó rồi nên anh cảm thấy bình thường. 

Nhưng thử hỏi, gia đình em có ai soi anh, có ai như thế nào với anh không? Mọi người luôn vui vẻ, quý mến anh, không ai tạo cho anh chút áp lực nào. Ngay cả cháu em nó cũng quý anh, vui vẻ và thân thiện với anh, còn ngược lại cháu anh thì sao? Anh hiểu điều đó mà phải không?

Khi em bị bố mẹ và mọi người trong gia đình em coi thường em, đến bây giờ nó vẫn luôn là một vết thương lòng vô cùng lớn đối với em. Lúc nào em cũng sợ, cũng lo lắng cũng suy nghĩ đến, không dám làm sai không dám làm phật ý người khác. Làm gì cũng phải để ý đến cảm xúc và cái nhìn của mọi người, em chỉ sợ em lại làm điều gì đó không đúng, để mọi người coi thường và nhắc nhớ lại nỗi đau. Em chỉ mong anh và người nhà anh đừng đối xử với em như vậy thôi.

Khi nói chuyện với chị về vấn đề công việc, em đã cảm thấy mình bị coi thường rồi, đó là lí do tại sao em không thích nhờ vả ai. Vì khi mang ơn người khác mình sẽ không dám nói gì, cái gì cũng phải trong khuôn khổ của sự mang ơn, mình nhận rồi thì sau này làm gì cũng phải nhìn lại cái đó để mà cư xử với người cho mình. Kể cả người ta có chửi có như thế nào cũng vẫn phải chấp nhận vì đã mang ơn người ta mà. Giống như việc chị Quỳnh nói rằng vì chị cho tiền anh suốt nên chị nói anh phải nghe, không dám cãi.

Em nhận được công việc này em vui rất nhiều vì thứ nhất cũng toại nguyện được việc không làm anh vất vả nữa, thứ hai là bố mẹ em cũng vui và thứ ba là em không phải nhờ vả chị anh hay người nhà anh nữa. Nghe những lời nói của mọi người mà em cảm thấy xót xa lắm, nằm cạnh anh khiến em cũng không còn thoải mái được. Khi nghe tin được nhận sao em thấy mình như chút đi biết bao nhiêu gánh nặng trên vai. Em không sợ khổ, không sợ vất vả, em sẽ cố gắng được, miễn là điều đó khiến tất cả mọi người thoải mái vui vẻ. Đặc biệt là đừng có cái nhìn của sự coi thường dành cho em.

Vậy mà hôm nay đúng là một ngày đen tối nhất trong cuộc đời em, mọi thứ như vừa được mở ra đã vội đóng lại một cách nhanh chóng. Vừa mới hôm qua thôi biết bao niềm vui thì hôm nay đã thực sự hụt hẫng, chênh vênh và cảm giác như em đang lênh đênh một mình giữa biển cả. Em chẳng còn muốn víu vào ai, không muốn ai cứu mình, em muốn thả trôi chính mình vào dòng nước. Nhấn chìm và biến mất, có lẽ như thế em cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không còn phải gồng mình lên để nghĩ đến quá nhiều thứ xung quanh.

Em thấy mình bơ vơ, chẳng biết đi đâu về đâu, ở trên Hà Nội tiếp tục đi làm cũng không được nữa, về Nam Định không muốn ở cùng anh vì em hết tự tin rồi, về nhà thì em không dám đối diện với bố mẹ... Em muốn đến một nơi không ai biết, không ai hiểu, muốn biến mất anh ạ. Thực sự em không thể hiểu nổi tại sao cuộc sống lại cứ xô đẩy cứ bất công với em như vậy chứ? Tại sao? Tại vì em không tốt, em không xứng đáng được nhận điều gì đó một cách trọn vẹn hả anh?

Lúc nào cũng chỉ cho em chạm vào một chút sau đó nhẫn tâm đẩy em ra để rồi cướp mất chúng khỏi em. Em thấy mình thực sự vô dụng và thất bại hoàn toàn ngay chính bản thân mình.