Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2018

Hôm nay mẹ buồn.... Kem ạ! ( 18/5/2018)

Mẹ thấy buồn Kem ạ. Vì bố bắt mẹ làm những điều mẹ không thích. Mẹ biết, biết rằng những điều bố bắt mẹ làm đều vì muốn tốt cho mẹ, đều vì muốn mẹ sẽ tốt hơn trong mắt người khác. Nhưng bố cũng có bao giờ hiểu được rằng, mẹ cũng luôn cố gắng làm những điều mà bản thân không thích cũng chỉ vì điều đó tốt cho bố. Nếu như nó không vì bố thì mẹ cũng chẳng bao giờ làm.


Bố hiểu tính mẹ mà, đúng không Kem? Bố đã từng rất hiểu mẹ nghĩ gì, muốn gì... thế nhưng càng ngày mẹ càng cảm thấy bố không còn muốn hiểu mẹ nữa. Dường như bố không còn muốn quan tâm, không muốn để ý đến những điều mẹ nghĩ như trước đây.


Từ trước đến giờ, lúc nào mẹ cũng tự hào, tự hào vị mẹ được bố Kem yêu nhiều như thế, yêu chiều và quan tâm như thế. Điều khiến mẹ hạnh phúc và bình yên nhất đó chính là sự thấu hiểu mà bố Kem dành cho mẹ. Vậy tại sao bây giờ bố lại thay đổi như thế? Do cuộc sống cơm áo gạo tiền sao? Do những áp lực của công việc, của cuộc sống hay sao? Mẹ thực sự không muốn như thế Kem ạ.



Bố có bao giờ hiểu được, yêu và lấy bố mẹ đã phải kìm nén rất nhiều, đã phải thay đổi và chấp nhận rất nhiều. Nếu không vì bố, mẹ sẽ chẳng bao giờ chấp nhận mình sống như thế này đâu Kem ạ. Mẹ sẽ khác, mẹ sẽ là một người sống tự do, thích làm những gì mình muốn và không bao giờ cố gắng làm những điều mình không thích. Nhưng vì bố, vì mẹ yêu bố, yêu nhiều như bố yêu mẹ vậy, mẹ chấp nhận hết.
Có nhiều chuyện mẹ tự mình thoát ra, tự mình tìm lối thoát cho mình để không làm ảnh hưởng đến tình cảm của bố va mẹ. Thế nhưng những điều đó cứ thế dồn nén lại trong lòng mẹ, mỗi lúc một nhiều lên, mỗi lúc một tăng lên. Để đến khi có chút gì đó không vui, không hài lòng, mẹ lại cảm thấy ngột ngạt, lại chẳng thể hiểu nổi được cảm xúc khi đó như thế nào.
Ngày hôm qua là một ngày thực sự tệ hại đối với mẹ, có lẽ bố cũng cảm thấy rất mệt mỏi vì điều đó. Mẹ chẳng còn muốn nói chuyện với bố, chẳng muốn quan tâm, chẳng muốn lắng nghe. Mẹ muốn đến 1 nơi nào đó thật xa, yên tĩnh và khóc, mẹ muốn khóc hết những gì đang dồn nén trong lòng, muốn khóc thật to, thật nhiều. Nhưng mẹ không làm được, vì mẹ sợ, sợ mẹ đi đâu đó bố con sẽ lo lắng, sẽ đi tìm và sẽ sợ hãi. Mẹ không muốn bố có chuyện gì trong lúc đi tìm mẹ, mẹ cũng sợ vì mẹ mà bố xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến bản thân. Vì thế mà mẹ vẫn phải về nhà, vẫn phải đối mặt với bố, nhưng tâm trạng của mẹ lúc đó thật sự tệ. Mẹ không còn đủ tỉnh táo để quan tâm đến những điều xung quanh, đến cảm giác của bố sẽ như thế nào nếu mẹ có biểu hiện như vậy.



Mẹ cũng rất thương bố, rất muốn được quan tâm và ôm chặt bố vào lòng. Thế nhưng mẹ chẳng thể làm được, vì trong tâm trí mẹ đang lấp đầy những hình ảnh không tốt về bố. Mẹ biết mình không nên như thế, nhưng mẹ đã làm thế.
Mẹ không thích bố bắt mẹ gọi cho chị hỏi thăm như vậy. Nếu như bố chỉ kể chuyện rằng anh Toàn ngã xe và nói mẹ là nhắn tin hỏi chị xem anh thế nào thì mọi thứ đã khác. Nhưng bố gọi điện bảo mẹ như kiểu bố bắt mẹ phải gọi, rồi như kiểu mẹ là đứa không biết cách sống nên bố phải dậy mẹ như thế. Mẹ cảm thấy bị tổn thương. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng vì còn rất nhiều lần khác nữa chị Quỳnh khiến mẹ cảm thấy không thoải mái. Chị ấy lúc nào cũng làm như mẹ là đứa không biết cách sống, là đứa mà bố mẹ không biết cách dậy. Điều đó khiến mẹ thực sự tổn thương và không hề thoải mái.



Nhưng bố con đã chẳng hiểu mẹ. Mẹ không thích nhưng vẫn cố gắng gọi cho chị rồi, mặc dù rất không thoải mái nhưng mẹ cũng đã cố gạt bỏ qua để không làm ảnh hưởng đến tình cảm của bố và gia đình. Nhưng lần thứ hai bố bắt mẹ gọi và mẹ không gọi, có lẽ chị Quỳnh đã trách mẹ với bố, và bố vẫn ép mẹ nhắn tin hỏi chị lần nữa. Mẹ chỉ nghĩ, việc đó có cần thiết hay không? Anh Toàn có thực sự thân thiết đến mức đó không? Điều đó tại sao bố không nói với chị như thế mà lại quay ra bắt mẹ cố làm điều mẹ không thích đến lần thứ hai.



Mẹ thử hỏi, nếu bây giờ mẹ bắt bố gọi điện cho Chị Thu hỏi thăm anh Hiền thì liệu bố có gọi không? Bố có vui vè gọi không? Rồi bố thử đặt bố vào địa vị của mẹ xem bố sẽ như thế nào khi người khác bắt mình làm những việc mình không thích.


Ông ngoại Kem ốm cả 10 ngày nay vẫn phải đi làm dù nắng nóng oi bức vì người ta ép làm cho kịp ngày đổ mái. Nắng như thế mà ông ngoại ốm, cộng thêm bị áp huyết cao mà vẫn phải làm dàn giáo tận tầng 3. Mẹ gọi điện về nói chuyện, hơn 8h tối mà cả nhà vẫn chưa được ăn cơm, bà ngoại và cụ ngoại vẫn đang phải dã lá thuốc cho ông ngoại. Ông ngoại ốm thế nhưng bố Kem có biết không? Bố Kem có gọi điện về hỏi thăm không nếu như mẹ bảo bố là ông ngoại ốm. Mẹ biết bố ngại, bố không muốn gọi nên mẹ chẳng nói với bố làm gì. Coi như bố không biết để bố khỏi áy náy. Rồi có bao giờ bố Kem tự động gọi nói chuyện hay hỏi thăm bà ngoại không? Ngay cả khi mẹ gọi video nói chuyện với ông bà ngoại mà bố Kem cũng tránh mặt, cũng không muốn nói chuyện, ngay cả việc chào hỏi bố mẹ một câu cũng không có. Chỉ là quay đi chỗ khác và không thích. Nhưng mẹ chưa bao giờ trách bố, cũng chẳng ép bố phải như thế nào. Vì mẹ biết bố không thích, hoặc bố ngại. Nhưng bố đã bao giờ hiểu được cho mẹ chưa?



Nghĩ đến việc bố bắt mẹ gọi hỏi thăm anh Toàn và nghĩ rằng mẹ không biết cách sống là mẹ lại thấy tủi thân, thấy bị tổn thương nhiều. Khi mà mẹ chưa bao giờ nghĩ về bố xấu hay nhưu thế nào, mặc dù rất nhiều lần mẹ không vui khi nhìn cái thái độ của bố với gia đình nhà mẹ. Nhưng mẹ cho qua, mẹ chấp nhận và mẹ tự bào chữa cho bố, tự nói rằng bố làm thế vì bố ngại thôi, bố không phải người như thế. 
Thế nhưng, người nhà bố và ngay cả bố lúc nào cũng nghĩ mẹ là người không biết cách sống, không thích nhà mẹ. Điều đó khiến mẹ buồn lòng lắm Kem ạ, thực sự cảm thấy buồn lòng, vì nó ảnh hưởng đến ông bà ngoại, mẹ không bao giờ muốn người khách đánh giá về ông bà ngoại. 


Mẹ đã từng 1 lần nghe thấy chị Quỳnh đánh giá về ông bà ngoại không tốt, và hơn 1 lần về mẹ không tốt. Mẹ sẽ biết thế và không thể quên được điều đó. Vì mẹ không cho phép ai làm thế với gia đình mình. Điều đó giống như việc mẹ không bao giờ thích ai đó đánh giá về bố con.
Nếu đã có những mặc cảm không tốt về nhau thì ở gần nhau lâu sẽ chỉ sinh ra những sự khó chịu mà thôi. Mẹ không biết sau này khi đẻ xong, ở cữ mấy tháng với ông bà nội, mẹ sẽ như thế nào. Liệu có làm gì đó khiến cho nhà bố con ghét mẹ không? Trước đây mẹ từng nghe bố con kể về rất nhiều người con dâu không tốt ở gần nhà ông bà nội. Và mẹ nghĩ, có khi nào, 1 ngày gần nhất mẹ cũng là chủ đề để người khác nói đến. Về 1 đứa con dâu lười, không biết cách sống.... Mẹ sợ điều đó, vì mẹ là người hay suy nghĩ, mẹ sợ mẹ sẽ bị trầm cảm để rồi gây ra những điều không đáng. 
Ngày hôm qua mẹ biết bố con đã rất mệt mỏi sau 1 ngày làm việc, bố đã chẳng thể ôm chặt mẹ, chẳng thể đủ bao dung để lắng nghe mẹ nói nữa. Bố đã mặc kệ và kìm nén cảm xúc của mình. Mẹ không muốn nhìn thẳng vào mắt bố, vì mẹ không muốn nhìn thấy sự mệt mỏi của bố lúc đó. Mẹ biết, biết bố đang rất mệt mỏi. Nhưng mẹ không làm khác được, vì chính bản thân mình cũng đang rất mệt mỏi Kem ạ.



Ngày hôm qua tự nhiên mẹ lại nhìn thấy bức ảnh bố chụp cùng 1 người con gái khác bố từng tán tỉnh, từng buông lời yêu thương, từng nói câu quan tâm. Mẹ thấy chạnh lòng và có chút ghen tuông. Mẹ không thích như thế, vì mẹ ích kỉ, mẹ không muốn san sẻ bố cho ai hết. Kể cả đó là quá khứ, là khi bố chưa gặp mẹ. Có phải mẹ quá yêu bố không? Hay mẹ ghen tuông quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều.


Mẹ cứ nghĩ đến việc bố từng nắm tay người khác, từng ôm người khác, từng âu yếu người khác... mẹ lại không muốn bố chạm vào người mẹ nữa. Vì mẹ thấy điều đó không thật, mẹ ghét nghĩ về điều đó, nên mẹ ghét lây sang cả bố. Mẹ biết mẹ không đúng, nhưng mẹ là thế. Mẹ xin lỗi Kem, xin lỗi cả bố Kem. 


Cảm giác này thật nặng nề, thật mệt mỏi, mẹ muốn chạy trốn, muốn đi xa quá Kem ạ. Nhưng mẹ lo lắng cho bố nhiều hơn, mẹ sợ bố đi tìm mẹ rồi ảnh hưởng đến bố. Nên mẹ cứ phải ở cạnh bố, nhưng tâm trạng mẹ không khá lên được.



Dạo này bố ít lắng nghe mẹ, ít quan tâm đến cảm xúc của mẹ. Mẹ càng lo sợ hơn khi sau này có Kem bố sẽ thay đổi nhiều hơn nữa. Lúc đó không biết mẹ sẽ như thế nào nữa. Mẹ liệu có vượt qua được những thử thách đó không? Mẹ cứ miên man mãi trong suy nghĩ đó, mẹ cứ sợ hãi và lo lắng mỗi khi nghĩ đến việc có một ngày bố sẽ chẳng quan tâm mẹ như bây giờ nữa. Mẹ của con thật ích kỉ phải không? Mẹ xin lỗi, xin lỗi cả Kem của mẹ và chk của mẹ.
Nhưng hôm nay mẹ buồn. Thực sự buồn.

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2018

Viết cho những ngày tháng hạnh phúc của hiện tại (9/5/2018)


Em viết những dòng này, để sau này có một lúc nào đó, khi hai vợ chồng mình có những thiên thần nhỏ ra đời. Em chắc chắn rằng khi đó chúng mình sẽ không còn những khoảng thời gian hạnh phúc như bây giờ nữa. Lúc đó, em hi vọng bản thân mình sẽ còn đủ tỉnh táo, đủ bình tâm để mở lại bài viết này đọc. Để cảm thấy rằng cuộc sống của mình cũng có những khoảng thời gian thật sự hạnh phúc như hiện tại.
Điều đầu tiên em vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn đến chồng của em. Người đã cho em tất cả những thứ mà cuộc đời em chưa bao giờ nghĩ đến rằng mình có thể nhận được trong kiếp này. Cảm ơn anh vì đã yêu em, thương em và luôn bên em mọi lúc. Cảm ơn rất nhiều ông xã ạ. Người chồng tuyệt vời và vĩ đại nhất trên thế giới này đối với riêng em.
Nhiều lúc em ngồi nghĩ một mình, em thấy mình đang sống 1 cuộc sống thực sự hạnh phúc anh ạ. Có 1 người chồng hoàn hảo, có 1 công việc để làm, có một thiên thần đang lớn dần trong bụng, có 1 cuộc sống ổn định, đầy đủ và an yên. Như thế là quá đỗi hạnh phúc rồi đúng không chồng? Tất cả là nhờ anh đó? Nhờ có anh mà em mới được sống những ngày tháng như thế này.
Sáng nào ngủ dậy, quay sang bên, em nhìn thấy anh đang ôm chặt em ngủ thật ngon, em đều cảm thấy ngày hôm nay như vậy là hạnh phúc rồi, cuộc đời tươi đẹp rồi, em không cần hơn. Chỉ thi thoảng anh không ôm em hay đêm qua giận anh chút thì em mới không có cảm giác đó thôi, nhưng mà số lần như thế rất ít anh ạ. Vì sáng nào em cũng được chồng em ôm chặt hoặc rụi đầu vào mà.
Cả ngày đi làm dù mệt mỏi, đau đầu hay áp lực như thế nào chỉ cần tối về được nhìn thấy anh, được nấu cơm cùng anh, ngồi ăn cùng ăn và nằm cạnh anh em đều cảm thấy như thế là hạnh phúc lắm rồi. Em luôn trân trọng và cố gắng tận hưởng trọn vẹn những điều tuyệt vời nhất ngày hôm nay. Bởi em biết, quãng thời gian này sẽ không còn dài nữa, sau khi bé Kem được sinh ra, cuộc sống của hai vợ chồng mình sẽ đảo lộn, mọi thứ sẽ không còn được như bây giờ nữa. Nhưng em vẫn mong chờ ngày đó xảy ra.
Em biết được rằng, nếu như bây giờ, tối tối em được anh tắm, ngồi ăn cơm được ăn đút, nằm được anh ôm, sáng dậy được anh bế, làm gì cũng được anh cho là nhất thì sau này khi có bé Kem thì điều đó sẽ chẳng còn. Anh sẽ dành điều đó cho con, và em sẽ không còn được hưởng trọn vẹn những điều đó nữa. Em sẽ phải san sẻ anh với con, sẽ có lúc cảm thấy tủi. Em ích kỉ lắm phải không anh? Nhưng mà em vẫn thích anh làm với em điều đó lắm lắm anh ạ.hihi... vợ anh mãi không lớn với riêng anh, anh nhỉ?
Thay vì sau này hai vợ chồng phải tập trung chăm sóc con, phải dành thời gian cho con thì hiện tại anh đều dành cho em, đều làm mọi thứ cho em. Sau này sẽ chẳng còn ngủ nướng cùng anh, chẳng còn ôm anh làm nũng không muốn dậy, chẳng còn được tắm chung thoải mái, chẳng còn được hôn hít, sờ mó anh như bây giờ. Sẽ chẳng còn rất nhiều thứ khác nữa anh nhỉ? Nghĩ đến thôi em đã thấy buồn rồi, buồn vì lúc đó sẽ chẳng còn được làm với anh hay được anh làm cho tất cả như bây giờ nữa. Em thích cuộc sống của mình hiện tại anh ạ. 
Nhưng em nghĩ, sau này nếu có con, anh sẽ luôn đỡ đần và chia sẻ cùng em, sẽ giúp em không phải trải qua những ngày tháng đáng sợ như nhiều người nói để dẫn đến trầm cảm, stress. Em tin chồng em sẽ cùng em vượt qua quãng thời gian mà ai cũng sợ đó, chỉ vài năm thôi anh nhỉ? Rồi sau đó khi con chúng ta lớn, chúng ta sẽ lại quan tâm và yêu thương nhau như bây giờ nhé? 
Anh hứa với em là, nếu khi có con rồi, em chấp nhận chia sẻ anh với con, chấp nhận chịu những vất vả và tủi hờn trong quãng thời gian con còn nhỏ. Nhưng khi con lớn rồi, con biết rồi, anh phải quan tâm em lại, hoặc quan tâm em theo cách khác để em không cảm thấy buồn tủi nhé? Nếu anh mà vì con mà bỏ bê em hoặc vô tâm với em, em sẽ ghét anh lắm đó, sẽ giận anh, không yêu anh và ứ cần anh nữa đâu đấy. Anh nhớ đấy.
Chỉ cần anh luôn em yêu, bên em, thương em và quan tâm chia sẻ cùng em như bây giờ thi em hứa, hứa sẽ luôn yêu thương anh, cố gắng vì anh. Em tin nếu anh dành cho em trọn vẹn, em cũng sẽ dành cho anh trọn vẹn. Vậy nên đừng để em biến thành người xấu anh nhé?
Sau này cho dù cuộc sống mình có đảo lộn như thế nào, có thay đổi ra sao, có vất vả khó khăn, có mệt mỏi tủi nhục. Xin anh hãy luôn dành đến em sự dịu dàng, quan tâm và yêu thương như anh vẫn làm nhé? Em chỉ cần như thế thôi, em sẽ tự biết mình phải làm gì rồi, sẽ luôn trân trọng và thay đổi những cái không tốt, chỉ cần gia đình mình mãi hạnh phúc. Như thế là em thấy cuộc đời này đủ mãn nguyện rồi, em không cần nhiều, không cần anh cho em giàu sang phú quý hay là vật chất. Em chỉ cần anh thôi, tình yêu của anh và những gì anh đã và đang làm với em hiện tại.
Đừng bao giờ thay đổi anh nhé? Xin hãy yêu em và đối sử với em như thế này cho đến khi mình 80 tuổi anh nhé?
YÊU ANH NHIỀU? CHỒNG EM Ạ?

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2018

Có một người - Được gọi là " chồng em "

Một người lặng lẽ hàng ngày dậy sớm nấu đồ ăn sáng xong xuôi mới lên gọi vợ dậy, đút cho vợ ăn, săn sóc vợ mỗi khi vợ làm nũng không dạy. Chuẩn bị đồ đạc, xe cộ và các thứ cho vợ đi làm. Hôm nào không nấu ăn sáng thì trước khi đi làm đều phải mua đồ ăn về cho vợ, sau đó mới đi làm.


Một người ngày ngày tắm cho vợ, giặt quần áo cho vợ mà chưa bao giờ kêu ca hay khó chịu kể cả ngày hôm đấy đi làm rất mệt.
Một người luôn quan tâm đến từng miếng ăn, giấc ngủ, từng bước đi của vợ hàng ngày còn hơn cả quan tâm đến bản thân mình.
Một người luôn dành cho vợ những đồ ăn ngon nhất, nhiều nhất, những thứ đẹp nhất, tốt nhất, những việc nhẹ nhàng nhất, đơn giản nhất, những điều tuyệt vời nhất, hạnh phúc nhất


Một người luôn nhường cho vợ những thứ ngon nhất, thứ vợ thích, nếu không ăn hoặc không muốn cũng vẫn ép cho vợ ăn để vợ béo
Một người lúc nào cũng sợ vợ gầy, sợ vợ mệt, sợ vợ có vấn đề gì hay vợ lo lắng khó chịu ở đâu
Một người lúc nào cũng chiều theo ý vợ kể cả là những việc mình rất ghét
Một người sẵn sàng làm cả những điều điên rồ nhất chỉ để cho vợ vui, chỉ để vợ không phật ý hay buồn lòng
Một người biết quan tâm đến từng cảm xúc, nét mặt, ánh mắt hay thái độ của vợ dù là nhỏ nhất.


Một người luôn nhẹ nhàng giải thích, không bao giờ lớn tiếng hay cau có với vợ cho dù vợ có quát mắng, to tiếng hay ghét bỏ, đuổi đi, nói những lời khó nghe
Một người luôn dành những lời yêu thương, những câu nói quan tâm, những cử chỉ âu yếm với vợ từ chính trái tim chân thành của mình
Một người luôn nhẹ nhàng im lặng mỗi khi vợ nóng, nhẹ nhàng giải thích cho vợ những điều đúng sai sau mỗi lần vợ giận dỗi vô cớ
Một người không bao giờ để cho vợ có cảm giác bị coi thường hay không được yêu thương
Một người luôn hiểu được cảm xúc của vợ mỗi lần đưa tiền cho vợ mua sắm hay chi tiêu gì để rồi lần sau lặng lẽ đút tiền vào ví vợ 
Một người không thể ngủ được khi không ôm vợ, không gối tay cho vợ ngủ hoặc không được chạm vào người vợ


Một người lúc nào cũng cho vợ cảm giác được yêu thương, chiều chuộng, được chăm sóc, quan tâm.
Một người luôn luôn cố gắng phấn đấu trong công việc để có thể đem đến cho vợ con một cuộc sống an yên, đầy đủ kể cả bản thân có mệt mỏi, vất vả rất nhiều chưa bao giờ than thở 1 câu với vợ
Một người lúc nào cũng muốn đi cùng vợ dù là đi đâu, trở vợ đi nếu vợ có việc gì hay cần làm gì. Không muốn vợ đi 1 mình vì sợ có chuyện gì với vợ hay sợ vợ tủi thân
Một người không bao giờ đối xử với người khác như đối xử với vợ


Một người có thể từ bỏ tất cả trừ gia đình chỉ để được ở bên cạnh vợ, dù có chuyện gì xảy ra hay có vấn đề gì cũng đều không buông tay vợ
Một người sẵn sàng tha thứ, bỏ qua hết tất cả những sai trái, lỗi lầm của vợ dù điều đó có khiến mình không vui hay buồn lòng
Một người sẵn sàng chạy xe hàng mấy trăm cây số giữa trời mưa lạnh buốt, hay trong đêm tối để được biết vợ vẫn bình an mà không 1 lời oán than
Một người yêu gia đình, yêu bố mẹ, yêu vợ con, yêu anh chị em, yêu các cháu và luôn dành đến tất cả những người thân yêu điều tốt đẹp nhất



Một người có thể mất ăn, mất ngủ, bỏ tất cả những thứ quan trọng chỉ để được ở bên vợ, nghe vợ nói, giúp vợ không còn cảm thấy bất an nữa.
Một người không ai có thể sánh bằng, không ai có đủ tư cách để được so sánh cùng.
NGƯỜI ĐÓ CHÍNH LÀ CHỒNG CỦA EM. NGƯỜI CHỒNG TUYỆT VỜI NHẤT TRÊN THẾ GIỚI NÀY.
Cho dù với tất cả mọi người anh không hoàn hảo, nhưng đối với em anh lại là tuyệt đối. Chỉ cần tuyệt đối với riêng mình em thôi. Em không cần ai yêu thương hay quý mến anh cả. Vì cả đời này, em sẽ yêu thương và luôn luôn cần anh. CHỒNG YÊU CỦA EM Ạ. YÊU ANH VÔ BỜ BẾN.

Thứ Tư, 14 tháng 3, 2018

Lại 1 đêm nữa chẳng ngủ được và đêm nay bố lại không ôm mẹ khi ngủ ( 14/3/2018)

Mẹ xin lỗi con hôm nay mẹ lại không ngủ được, lại khóc và lại thấy tủi thân. Mẹ vẫn luôn cố gắng gạt bỏ hết những cảm xúc mệt mỏi hàng ngày chỉ để cho tâm trạng mình luôn phải vui vẻ vì con. Mẹ biết nếu mẹ cứ mãi như thế sẽ làm ảnh hưởng đến con của mẹ. Nhưng đôi khi sự chịu đựng, kìm nén lại không thể che dấu mãi được. Chẳng hiểu sao những lúc như thế mọi thứ lại trào dâng, lại bùng nổ và nước mắt lại trào ra, như kiểu bao nhiêu uất ức, mệt mỏi kìm nén lâu nay được dịp thoát ra.
Mẹ không giận bố cũng chẳng ghét, đơn giản vì mẹ thương và yêu bố nhiều hơn, luôn biết rằng bố cũng yêu mẹ, yêu con nhiều. Mẹ vẫn biết lúc nào mẹ cũng là người xấu, lúc nào mẹ cũng là người không tốt, là người kém cỏi hơn người khác. Từ trước đến giờ, từ bé mẹ đã luôn mang trong đầu nỗi ám ảnh về sự tự ti của bản thân. Chưa bao giờ mẹ cảm thấy thực sự tự tin khi đứng trước ai, hay làm điều gì. Nhưng bố con đã từng khiến mẹ cảm thấy tự tin hơn, cảm thấy mình có giá trị hơn.

Mẹ sinh ra trong 1 gia đình nhiều chị em, thiếu thốn nhiều tình cảm, nhan sắc và trí tuệ cũng không được như ai. Lúc nào đi đâu, làm gì hay đứng trước ai mẹ cũng đều cảm thấy tự ti về bản thân rất nhiều. Cái cảm giác đó cứ ám ảnh mẹ suốt cả cuộc đời này, cho đến tận bây giờ cũng vậy. Khi yêu bố, lấy bố, bố đã cho mẹ được sự tự tin, đã khiến mẹ không còn coi thường mình nữa, không còn nghĩ mình xấu xí, vô dụng... Thế nhưng, trong 1 số hoàn cảnh nào đó, mẹ cũng vẫn phải nếm trải cảm giác tự ti rất nhiều khi đứng trước bố con. Vì mẹ cảm thấy mẹ không xứng đáng với những gì được nhận từ bố của con. Phải chăng mẹ đã suy nghĩ quá nhiều? Nhưng thực tế mẹ lại là người không thể vượt qua được chính bản thân mình.

Bố đang không hiểu mẹ, bố cứ nghĩ rằng mẹ không thích về nhà nội vì mẹ có thành kiến hay là mẹ thế này thế kia. Bố đang nghĩ rằng vì mẹ mà bố không được về quê, vì mẹ mà bố không có thời gian quan tâm gia đình của bố... bố đang nghĩ vậy phải không con? Mẹ thấy  buồn và tủi thân khi nghe bố bảo rằng : " Thì em không thích về thật còn gì ". Bố nghĩ về mẹ xấu như vậy sao? Vậy mà mẹ vẫn luôn nghĩ bố hiểu mẹ, hiểu được cho những cảm xúc, tâm trạng, suy nghĩ của mẹ lúc này chứ. Hóa ra là mẹ tự ảo tưởng tự nghĩ về bố như vậy thôi. Còn thực tế mẹ cũng vẫn không bằng được những người thân trong gia đình của bố, mẹ vẫn là người đứng sau.

Mẹ không ghét ai cũng không thành kiến hay không thích gì ông bà nội cả. Chỉ là thời gian này tâm trạng mẹ không được bình thường nên mẹ muốn hạn chế về nhà để ông bà nội không phải đối mặt với những thái độ của mẹ bây giờ. Mẹ muốn hoạt bát, vui vẻ và xinh xắn trong mắt ông bà nội để ông bà không phải suy nghĩ rằng bố con đẹp trai, giỏi giang thế kia mà lại lấy phải cô vợ vừa xấu xí vừa kém cỏi. Mẹ cũng không muốn người khác đánh giá về mẹ như thế nào. Thực tế là ở quê hay là chính mọi người trong gia đình bố con cũng thường hay thích soi mói, nhận xét, đánh giá người khác thông qua cái nhìn khách quan. Mẹ chỉ là muốn hạn chế việc đó mà thôi, hạn chế biến mình trở thành nạn nhân trong những cuộc chê bai đó.

Nếu được mẹ muốn tuần nào cũng cho bố con về với ông bà, mẹ không bao giờ cấm, cũng chẳng ghét điều đó. Chỉ là mỗi lần về nhà ông bà nội tâm trạng mẹ lại nặng nề, không thoải mái và không thể tự nhiên được. Đặc biệt là đợt này mẹ lại đang mang bầu, đang rất mệt và cảm xúc, tâm trạng lại không thể vui vẻ được. Mẹ biết mẹ sai, mẹ có lỗi và mẹ ích kỉ. Nhưng chẳng ai hiểu được cho mẹ, người mẹ tin tưởng rằng nhất định sẽ hiểu mẹ là bố con mà bố cũng chẳng thể hiểu cho mẹ. Như vậy thì mẹ biết phải làm sao đây? Mẹ thấy buồn lòng nhiều lắm con yêu ạ?

Mẹ biết, mẹ bây giờ không thể thích gì là làm hoặc khỏe mạnh nhanh nhẹn được như trước, vì mẹ đang mang cục vàng trong bụng của mẹ mà. Cơ thể mẹ lúc nào cũng mệt mỏi, đau ê ẩm, người lúc nào cũng cảm giác như thiếu sức sống, khó chịu trong người. Vậy nhưng bố con chẳng hiểu, mấy ngày đầu chắc bố cũng cảm thông và chăm sóc mẹ. Mẹ đau, mẹ mệt, mẹ buồn, mẹ như thế nào mẹ đều muốn nói với bố để được bố vỗ về, chăm sóc, như thế mẹ sẽ bớt mệt hơn... Nhưng lâu dần cơ thể mẹ cũng quen với những điều đó hơn, không còn quá khó chịu như trước, mẹ cũng không muốn lặp đi lặp lại nhiều khiến bố nhàm chán. Vì mẹ biết bố cũng mệt vì mẹ nhiều, trong khi bố đang rất mệt vì công việc ở công ty nữa. Mẹ không dám làm phiền bố nhiều, không dám làm nũng nhiều, cũng không dám đòi hỏi nhiều. Vì sợ bố mệt hơn, bố vất vả hơn.


Nhưng dường như bố đã chẳng còn chăm sóc mẹ như trước, vì bố cũng mệt vì công việc mà mẹ chẳng quan tâm chăm sóc được bố, phải chăng bố cũng buồn lòng vì mẹ và thấy mẹ vô tâm chăng? Mẹ không biết phải như thế nào nữa đây? Giá như mẹ biết mình phải làm gì để mọi chuyện tốt hơn con yêu ạ?



Thứ Ba, 13 tháng 3, 2018

Chồng ơi? Em yêu anh nhiều lắm? ( 13/13/2018)

Lâu rồi chẳng viết nhật ký cho chồng yêu, chính xác là 5 tháng rồi, nhanh thật chồng nhỉ? Mình cưới nhau cũng được hơn 1 tháng rồi? Tính ra cũng chẳng lâu mà sao em thấy như từ rất lâu rồi. Có lẽ quãng thời gian này vì quá mệt, quá bận hay quá nhiều thứ cảm xúc nên em chẳng còn thói quen viết cho anh những dòng tâm sự như trước đây em vẫn từng làm mỗi khi nghĩ về anh.


Hôm qua thấy chồng em đi làm về mệt mỏi, nằm vật ra giường, sự mệt mỏi hiện rõ lên gương mặt anh, tự nhiên thấy thương anh nhiều đến vậy. Em biết, thời gian bầu bí em mệt, đôi khi là người khó chịu nên đã khiến anh vất vả vì em nhiều hơn. Công việc ở công ty đã quá mệt mỏi với anh rồi, nhưng khi về nhà em lại chẳng thể giúp anh vơi đi những muộn phiền đó mà lại còn khiến cho anh thấy mệt hơn. Em thấy em không xứng đáng với những tình yêu thương mà anh dành cho em. Em xin lỗi, thực sự cảm thấy rất có lỗi với chồng em.





Đôi khi nằm nghĩ lại, em vẫn nhớ về quãng thời gian trước đây 1 năm khi hai đứa vẫn ở xa nhau. Ngày ngày đi làm lúc nào cũng chỉ mong thật nhanh, thật nhanh được về nam định với anh, được ở gần anh và nhìn thấy anh mỗi ngày. Dù vất vả hay mệt mỏi như thế nào cũng được. Nhưng bây giờ, khi được gần nhau rồi, em lại thấy em càng ngày càng xấu tính đi. Vì anh cứ chiều em, cứ chăm sóc em suốt ngày nên khiến em trở nên xấu tính hơn, cứ muốn dựa vào anh nhiều hơn và bắt nạt anh hơn. Phải chăng câu nói " Người phụ nữ nếu gặp được người đàn ông tốt thì cả đời cô ấy sẽ không cần phải trưởng thành. Khi phụ nữ ngày càng kiên cường, ngày càng trưởng thành, là bởi vì người đàn ông đó chưa đủ tốt. ". Câu nói này thực sự đúng với em. Em thấy mình thật hạnh phúc vì đã được anh yêu, thực sự là vô cùng may mắn khi được làm vợ của anh.



Lúc nào em cũng tự hào vì anh là chồng em, lúc nào cũng cảm thấy hãnh diện vì được anh yêu thương nhiều đến vậy, lúc nào cũng biết ơn và vô cùng biết ơn vì anh đã đến bên đời em. Cho em một tình yêu vô cùng lớn.

Em vẫn luôn cố gắng sống làm sao để khiến cho anh không cảm thấy buồn chán em, mệt mỏi vì em. Tuy nhiên em mong anh hãy hiểu cho em trong thời gian này anh nhé? Vì khoảng thời gian này em đang bầu bí nên tâm trạng, sức khỏe và cảm xúc thường thay đổi thất thường. Không được minh mẫn, vui vẻ hay hoạt bát như những gì em đã từng làm với anh trước đây. Em sẽ thay đổi, sẽ khác và sẽ hoàn thiện mình tốt hơn về sau này anh nhé? Chỉ mong anh luôn hiểu cho em, thông cảm cho em và đừng yêu em ít đi anh nhé?



Em biết, quãng thời gian 10 năm đầu tiên sau khi lấy nhau hai vợ chồng mình sẽ thật sự khó khăn và đôi lúc là mệt mỏi, chán nản. Có rất nhiều người đã đổ vỡ, chia ly và không thể vượt qua khoảng thời gian đầu hôn nhân. Nhưng với em, em luôn tin rằng, vợ chồng mình sẽ khác, vợ chồng mình sẽ không như thế phải không anh? Vì chúng mình hiểu nhau, yêu nhau và vì nhau nhiều như thế mà. Cho dù có gì đó làm nhau buồn lòng, làm nhau mệt mỏi, nhưng rồi sau đó chúng mình vẫn vui vẻ, vẫn cười đùa, vẫn hạnh phúc bên nhau đúng không anh?

Sau mỗi lần giận hờn anh em đều cảm thấy biết ơn anh nhiều hơn là việc nghĩ đến việc ghét anh hay yêu anh. Vì em biết, tính tình của em khi bên anh luôn trẻ con, ngang bướng và đôi lúc là ích kỉ. Vì em biết anh yêu em nhiều mà, nên em cứ làm nũng anh hoài vậy thôi. Em muốn xem anh còn yêu em nhiều không, anh còn thương em như trước không và còn chiều chuộng em nữa không? Nhưng điều em nhận lại luôn là có, có và rất nhiều. Em biết điều đó đều là vì anh yêu em, yêu em rất nhiều, nên anh mới thứ tha cho em, bỏ qua tất cả để khiến em vui vẻ trở lại.



Em giận anh hay hờn dỗi, nói những lời nặng nề cũng chỉ vì em muốn anh hãy yêu thương em hơn, quan tâm và  vỗ về em hơn. Những lúc em không vui hay em hờn dỗi cũng chỉ vì em cảm thấy anh yêu em ít đi nên em muốn khẳng định lại 1 chút thôi mà. Nên anh hãy hiểu cho em và luôn nhượng bộ em như vậy anh nhé? Em sẽ biết ơn anh và yêu anh nhiều nhiều lắm chồng em ạ.

Quãng thời gian này anh vất vả, em cũng mệt vì bầu bí nên đôi lúc cảm xúc của hai đứa không thể bình thường, không thể kìm chế được. Em mong anh hãy luôn giữ vững sự bình tĩnh như anh vẫn làm để chúng mình lại về bên nhau, yêu thương nhau như ban đầu anh nhé?



Còn chuyện em không muốn về quê không phải vì em không thích bố mẹ anh hay là nhà anh. Mà là vì em có chút ích kỉ, có chút không thoải mái anh ạ. Đó là khi về nhà em luôn có cảm giác anh yêu em ít đi, anh chẳng còn là anh của em nữa, nên khiến em cảm thấy cô đơn, lạc lõng và buồn lòng. Vì thế mà em muốn hạn chế về chứ không phải vì lí do gì anh nhé? Xin anh hãy hiểu cho em vấn đề này nhé? Sau này khi em cảm thấy thực sự thoải mái và chấp nhận được những cảm xúc đó thì em sẽ khác và sẽ cố gắng vì anh được không anh? Em chỉ sợ khi em không thoải mái thì lúc về nhà anh em sẽ khiến mọi người có suy nghĩ, có cái nhìn không tốt về em. Em lúc nào cũng mong em vui vẻ hoạt bát khi về nhà anh. Nếu em không bầu bí thì em sẽ thoải mái hơn, sẽ vui vẻ hơn, sẽ điều chỉnh được cảm xúc của mình tốt hơn. Chỉ là bây giờ cảm xúc của người bầu không được như lúc bình thường được, nên em muốn hạn chế những điều không tốt xảy đến giữa mối quan hệ của em và gia đình anh thôi. Thông cảm cho em nhé? Em chỉ mong anh hiểu, vì em muốn những điều tốt đẹp nhất cho cả anh và gia đình anh thôi. Không muốn mọi người đánh giá anh có 1 cô vợ không tốt.


Thôi hôm nay em viết đến đây thôi, suy nghĩ nhiều mà viết ra thì chẳng viết được nhiều. Chẳng biết anh còn thói quen vào đọc Blog của em nữa không. Ngày xưa xa nhau anh còn hay vào đọc nhưng bây giờ thì chắc anh chẳng còn thời gian mà vào nữa phải không anh? Em cũng chẳng còn thời gian mà viết cho anh nữa mà? 

Cuối cùng em vẫn luôn muốn gửi đến anh người em yêu thương nhất đó chính là: " Chồng ơi? Em yêu anh nhiều lắm?"