Thứ Hai, 22 tháng 5, 2017

Thương anh

Lần đầu tiên trong đời em nhìn thấy người em yêu bị đau, bị người khác làm cho tổn thương nhiều đến như vậy. Em xin lỗi vì đã chẳng thể làm gì để bảo vệ anh, để giúp anh không bị đau đớn như vậy. 




Em đau lòng, xót xa và sợ hãi nữa. Em cảm thấy mình bất lực, mình vô dụng khi phải đứng yên chứng kiến người em yêu thương bị đau đớn. Em xin lỗi, thực sự xin lỗi anh.

Hôm qua 21/2/2017, lần đầu tiên hai đứa đi chơi xa, lần đầu tiên hai đứa mặc áo đôi, lần đầu tiên mình đã có những kỉ niệm thật đẹp, thật đáng nhớ trong quãng thời gian yêu nhau. Nếu như không có những việc đau lòng như thế, có lẽ mọi chuyện đã thực sự hoàn hảo, thực sự vui vẻ dù thời tiết không được trọn vẹn.

Em cảm thấy mình chỉ mang lại cho anh những tổn thương, những nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Em thấy em thật đáng ghét khi khiến anh đổ máu, khiến anh bị đau như thế, dù em không cố ý, chỉ là em thấy xót xa và có lỗi nhiều lắm. Em luôn muốn dành đến anh những điều tốt đẹp nhất, không muốn anh phải chịu bất kỳ tổn thương nào, thế nhưng em lại chẳng làm được. Chính em lại là người gây ra cho anh những điều mà em vẫn luôn nói rằng em không muốn ai gây ra nó với anh. Em thật không xứng đáng được là người anh yêu nhiều như vậy đúng không anh?

Lúc nào anh cũng cố gắng dành đến em điều hạnh phúc nhất, chẳng bao giờ dám làm gì để em bị tổn thương. Thế nhưng em lại luôn làm anh phải đau buồn, mệt mỏi, em thấy em sai nhiều lắm, em có lỗi nhiều lắm. Chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh, chẳng dám nói yêu anh nhiều, vì cảm giác em không làm được như em nói, em khiến người em yêu bị đau đớn.

Nhìn anh đau e thấy mình vô dụng, chẳng thà những nỗi đau đó em chịu thay anh, như thế em thấy mình còn nhẹ nhõm hơn. Em sẽ không bao giờ quên được cái khoảnh khắc anh bị thằng chó chết đó đối sử như vậy. Em không thể làm gì, vì em cũng sợ, sợ nó làm anh đau đớn hơn, sợ mất anh, nên em bất lực. Em ước cho cái loại chó chết như nó sống cũng không ra gì, sống cũng chỉ như một con chó chẳng bao giờ nói tiếng người được. Em đã ước mình có thể làm gì, em sẽ không đánh nó cũng chẳng làm gì, chỉ bắt nó quỳ xuống xin lỗi anh, em chỉ ước như vậy. Có quá nhẹ đối với những gì nó gây ra cho anh không? Nhưng em không đủ ác độc như nó để mà ra tay đánh người khác.

Em biết anh ngại, rất ngại, không chỉ ngại với em mà còn ngại với cái hương thằng đạt rồi với mọi người xung quanh. Anh cảm thấy không dám nhìn mọi người hay nói chuyện bình thường được. 

Nhưng anh ơi? Anh đừng suy nghĩ gì nhé? Em và cái hương thằng đạt đều không suy nghĩ gì, đều thương anh thôi, thương yêu chứ không phải thương hại anh nhé? Anh hãy cứ bình thường và đừng suy nghĩ gì anh nhé?

Cuộc sống không ai lường trước được điều gì, cũng không ai đảm bảo được cuộc đời mình sẽ luôn bình yên. Vậy nên chúng mình chỉ là tránh va chạm, tránh gây nên những chuyện không hay làm ảnh hướng tới gia đình. Chúng mình cứ bình thường và sống hiền lành cho con cháu nó hạnh phúc, cho kiếp sau mình không gặp báo ứng.

Hãy quên chuyện hôm qua đi anh nhé? Hãy coi đó chỉ là giấc mơ, những cơn ác mộng không nên nhớ trong cuộc đời này. Vì nhìn anh em thấy xót xa lắm, thấy đau lòng và thương anh lắm. Mỗi lần nhắm mắt, mỗi lần suy nghĩ em lại nhớ đến và thấy có lỗi với anh. 



Hãy giúp em quên ngày hôm qua đi và cũng giúp chính anh xóa nó ra khỏi kí ức của mình anh nhé? Chúng mình phải sống thật hạnh phúc, thật bình yên và thật vui vẻ hơn nhé? Loại chó như chúng nó sẽ không bao giờ có được cuộc sống bình yên đâu, kiếp sau chúng nó cũng làm loại súc vật mà thôi. Em thề là như vậy.

Yêu anh và thương anh nhiều.

Thứ Tư, 17 tháng 5, 2017

Ngẫm

Đôi lúc trong cuộc đời mỗi người, chúng ta thường quên mất rằng mình từng là người như thế nào, từng sống ra sao, đã làm được gì và đã đi qua những nơi đâu. Khi phải quyết định, phải chọn lựa, liệu có mấy ai dám bước chân vào con đường gập ghềnh trông gai, hay chỉ biết nhắm mắt bước đi phó mặc cho số phận. Ai cũng mong muốn con đường mình đang đi trải đầy hoa hồng, trải dài những nhung lụa. Khi đó cuộc sống sẽ là những ngày tháng chẳng cần phải lo nghĩ, chẳng cần phải mệt nhoài với những lo toan cơm áo gạo tiền. Nhưng câu hỏi hiện hữu trước mỗi người là điều đó có thực sự khiến ta cảm thấy thoải mái, cảm thấy được tự do, hạnh phúc? Một cuộc sống mà ở đó bản thân có thể sống thật với chính mình, có thể vùng vẫy ngay khi cảm thấy thực sự áp lực.




Nhiều khi, trên đường đua mang tên " cuộc đời ", ta chỉ mải miết chạy theo những việc mà người khác suy nghĩ về mình, việc mà người khác cảm thấy thích thú, vui vẻ. Nhưng chính điều đó lại dần biến ta trở thành một con người hoàn toàn xa lạ với bản thân, khác biệt với tâm hồn bên trong. Cứ thế ta chạy đua với thế giới xung quanh để rồi khi nhìn lại, bản thân đã đứng ở vị trí mà mình không kiểm soát được, không định hướng được đâu là ánh sáng mặt trời, đâu là ánh sáng địa ngục.

Đứng trong bóng đêm, đứng trước sự hờ hững mờ nhạt của cuộc sống ta nhận ra rằng, bấy lâu nay mình không phải sống cho chính mình, đã chẳng bao giờ vì bản thân mà lên tiếng, mà phản đối, mà làm khác đi. Mình đang sống cho người khác quá nhiều, sống trên sự kỳ vọng của gia đình, của công việc hay của những cái nhìn vô nghĩa của người đời. Điều đó có thực sự mang lại hạnh phúc, sự thoải mái cho chính ta hay không?

Thành công? Một khái niệm chỉ để khẳng định bản thân mình với người khác rằng: " tôi đã chiến thắng, tôi đã làm được ". Nhưng khi đạt được rồi, ngoảnh lại, điều đó có thực sự ý nghĩa như ta mong đợi không? Đôi khi bản thân cảm thấy thèm muốn những địa vị cao quý, những thứ giàu sang, những cuộc sống đủ đầy mà người khác đang có. Thế nhưng rốt cuộc thì đó cũng chỉ là hư danh, ảo ảnh mà thôi, liệu nó có lâu bền được mãi mãi, liệu tuổi tác và thời gian có đủ sức để chạy theo.

Ta cứ chìm dần vào hàng đống tạp nham mà xã hội ngoài kia đang rằng xé, tung hô. Cuộc sống xoay quanh những ganh đua, ghen ghét, những bất chấp thủ đoạn chỉ để đè người khác xuống và mình có thể đứng ở vị trí cao hơn. Vậy một trong số đó có ai dám từ bỏ cuộc sống mình đang có, dám vất bỏ đi tất cả quá khứ và hiện tại để bắt đầu một tương lai hoàn toàn khác. Liệu ai dám đương đầu với những thứ khó khăn trong cuộc sống để tâm hồn một lần được tự do, được hít thở bầu không khí của riêng mình, để cảm nhận điều nhỏ nhặt bình dị nhất.

Bao đêm thức trắng, bao đêm thao thức với hàng tá suy nghĩ đè nặng lên đầu, bao nhiêu lo toan sợ hãi để rồi giật mình tự hỏi, bấy lâu nay, mải chạy theo con đường danh lợi, đi theo sự kì vọng mà người đời cho là hoàn mỹ. Ta đã bỏ lỡ biết bao cơ hội để bước đi con đường khác tốt hơn, bỏ lỡ bao lần được ở cạnh người thân từng ngày đang dần lìa xa ta để sang một thế giới khác. Ta đã từng một lần dám thỏa mãn cho cái sở thích cá nhân, nuông chiều chính mình hay chưa? Khi đó tự bản thân cảm thấy bất lực, cảm thấy yếu đuối, để rồi nước mắt tự nhiên trào dâng như không gì ngăn nổi, như những cơn sóng dữ dội lâu nay bị kìm nén, ghìm dữ dưới đáy đại dương.

Phải chăng bản thân đã quên đi mình là ai, đã sống hững hờ, sống lạnh lùng, vô tâm. Ta có thực sự là chính mình lúc này? 

Một lần nữa tự hỏi bản thân, khi trước mặt là những ngã rẽ cuộc đời, là những chọn lựa mông lung vô định, liệu bản thân đủ can đảm để chọn con đường mình mong muốn dù biết chắc rằng con đường đó thực sự trông gai. Sẽ có những lời khuyên dừng lại, có lời khuyên từ bỏ và có lời khuyên liều mình bước đi. Nhưng quyết định cuối cùng vẫn chính là bản thân, được mất cũng chỉ là bản thân tự chịu trách nhiệm.

Một người đã từng có những tham vọng, có những ước mơ thực sự vĩ đại, để rồi đến lúc gặp được điểm dừng chân cuối cùng, cái người ta cần chỉ là một gia đình nhỏ, một mái ấm và một bờ vai để tựa vào, để ngủ yên trước những sóng gió cuộc đời ngoài kia. Một người mạnh mẽ, chưa từng biết sợ điều gì cũng sẽ yếu đuối vì họ cần được che chở, cần được chắc chắn rằng dù cuộc đời này có cuồng quay, thay đổi như thế nào thì ở đâu đó vẫn luôn có người dang rộng đôi tay che trở, ôm trọn ta vào lòng mà vỗ về, mà thương yêu.

Cho dù sự lựa chọn hôm nay bị thất bại, bị chê cười hay bị ghẻ lạnh, coi thường.... thì bản thân vẫn mong muốn được thử một lần, được dồn hết tất cả sự quyết tâm, tình yêu thương và hi vọng vào điều mình thực sự muốn. Vẫn biết sẽ không hề đơn giản, vẫn hiểu cuộc sống còn quá nhiều điều bất ngờ và đau khổ song hành trên con đường ta đi. Thế nhưng chỉ cần quay lại, nhìn thấy ai đó đang cười với mình, nhìn mình bằng ánh mắt chan chứa yêu thương, mọi khó khăn sẽ dần tan biến để rồi nhẹ nhàng trôi đi như mọi thứ vẫn làm.

Mỗi người đều có duy nhất một cuộc đời, đều chỉ có một lần để sống, vì thế nếu để bản thân cứ phải sống trong nuối tiếc, không dám bước đi, không dám đối mặt, thì mãi mãi con đường chông gai không bao giờ kết thúc. Bởi ai mà biết được phía sau đoạn đường này sẽ là cả một cánh rừng hoa thơm ngát.