Thứ Năm, 19 tháng 10, 2017

Kỉ niệm 1 năm ngày mình gặp nhau 19/10/2016 - 19/10/2017

Hôm nay là một ngày ý nghĩa đối với tôi, không biết anh có còn nhớ những gì từng xảy ra vào ngày này năm ngoái không. Riêng tôi, tôi lại nhớ như in và không bao giờ có thể quên được. Cái cảm giác nghe tin anh đang trên Hà Nội và lên để gặp tôi. Cảm giác vui sướng, có chút hạnh phúc và hồi hộp khi nghe điện thoại, con bé cười tít mắt, mừng ra mặt khiến mọi người trong phòng tập GYM đều nhìn và biết được tôi có chuyện gì đó rất vui.

Hôm nay 19/10/2107, vậy là đã 1 năm rồi, kể từ ngày chúng tôi gặp nhau và yêu nhau. Tôi biết anh sẽ chẳng nhớ đâu, cũng chẳng có nhiều ấn tượng như tôi. Nhưng tôi lại luôn muốn nhớ lại, hồi ức về những ngày đặc biệt như thế này. Nếu ngày hôm đó anh không lên gặp tôi hoặc tôi không ra gặp anh thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ?

Năm ngoái anh lên trời còn nắng nóng lắm, con bé lại đang trong thời kì béo ú, anh lên không chuẩn bị gì nên thấy không tự tin. Tuy nhiên, vẫn quyết định gặp bởi không dám phụ sự chân thành của anh. Đi gặp anh mà lòng rộn ràng, vui mừng, nhưng lại cảm thấy rất bình thường, thân thuộc như gặp 1 người bạn thân chứ không cảm thấy ngại như đi ra mắt người khác giới.

Anh đứng đó, tôi mãi không bao giờ có thể quên được dáng người anh nhỏ nhỏ, trẻ con, khác hẳn với những gì trong tưởng tượng của tôi. Anh không to béo như trong ảnh đại diện, mặt không sở khanh già dặn như trên ảnh, nhìn anh trẻ con, nhỏ người và cười duyên. Nhìn anh ngơ ngác cầm bó hoa, ngại ngùng khi tôi gọi và ngồi sau tôi như kiểu chúng tôi đã rất thân từ lâu rồi.



Chẳng hiểu sao, mới gặp nhau lần đầu mà tôi thấy cả hai thân thuộc, anh ít nói hơn bình thường và có chút gì đó trầm tính. Còn tôi, tôi mãi vẫn không biết được anh có suy nghĩ gì về tôi từ lần gặp đầu tiên đó. Ra hồ ngồi, tôi thoáng nhìn anh và có nhiều suy nghĩ, suy nghĩ về mối quan hệ của chúng tôi, suy nghĩ về những điều sau này có thể xảy ra nếu tôi tiếp tục mối quan hệ của mình với anh.
Tôi cứ suy nghĩ mãi về việc có nên tiếp tục quen anh nữa không, trên đoạn đường trở anh về nhà bạn, tôi chỉ muốn sau này anh có nhiều lần lên Hà Nội nữa, để tôi dẫn anh đi chơi, đi nhiều nơi mà tôi biết. Tôi muốn anh là người cùng tôi thực hiện những câu chuyện lãng mạn mà tôi từng nghĩ về.

Anh có mua hoa những không tặng tôi. Hôm đấy tôi biết anh không ngủ được vì lạ giường và vì nhiều cảm xúc lẫn lộn khác. Anh nhắn tin chúc tôi lúc đêm muộn khi tôi đã ngủ rồi. Vì tôi biết anh ngại, không muốn tôi đọc được luôn và trả lời, anh muốn nhắn để mai tôi đọc được. Và sáng hôm sau đọc được tôi đã rất vui, niềm vui 20/10 đầu tiên tôi cảm thấy mình hạnh phúc và được ai đó quan tâm.
Ngày hôm đó có lẽ là sự khởi đầu cho câu chuyện tình yêu của chúng tôi. Vì sau ngày hôm đó, tình cảm của chúng tôi ngày càng tiến gần nhau hơn một cách nhanh chóng, anh lên Hà Nội thường xuyên hơn, quan tâm tôi nhiều hơn và thể hiện điều đó lộ liễu hơn chứ không ngại ngùng như trước nữa.



Đã một năm trôi qua biết bao nhiêu chuyện đã đến và đi với chúng tôi. Nếu như ngày này của 1 năm trước chúng tôi mới chỉ là những rung động, những ngại ngùng, những yêu thương chưa dám thể hiện thì năm nay mọi thứ đã tiến xa hơn rất nhiều. Mới 1 năm thôi mà mọi thứ khác quá, thay đổi lớn cả về tâm hồn lẫn suy nghĩ. Chúng tôi có thể yêu nhiều hơn, hiểu nhau nhiều hơn, trân trọng nhau nhiều hơn, bên nhau nhiều hơn nhưng sự hồn nhiên, thoải mái của ngày đó mãi mãi không còn nữa.

Chúng tôi của bây giờ là những mệt mỏi, lo toan, suy nghĩ, giận hờn, trách móc.... chúng tôi của bây giờ và sau này nữa sẽ chẳng còn những yêu thương giản đơn như trước.

Nếu như ngày đó chỉ là quan tâm nhau, nói cho nhau nghe những câu chuyện đời thường để chia sẻ cùng nhau những vui buồn. Nếu như ngày đó chỉ là dành thời gian rảnh rỗi, tranh thủ từng tí một để nói chuyện, để được nghe nhau nói, được nhận một tin nhắn từ nhau.... Nếu như ngày đó chỉ là yêu và thương nhau thôi.... thì bây giờ điều đó thật xa xỉ với cả hai.

Vẫn biết mọi thứ chỉ là bắt đầu thôi, chưa có con cái, chưa vướng bận chuyện gia đình, chưa phải lo toan nhiều.... Vậy nhưng mọi thứ cũng khiến cả hai phải thay đổi rất nhiều. Tôi và anh đều chẳng còn được như trước, hai đứa đã trai lì với những cảm xúc yêu thương ngày xưa. Thay vào đó là những suy nghĩ mệt mỏi, những áp lực chuyện cưới xin.... đến mức mà chính tôi cũng chán ghét chuyện tình yêu của mình.




Tôi biết tôi không tốt, có thể chẳng xứng với tình yêu của anh, nhưng đó là do những suy nghĩ, những áp lực trong tôi quá lớn, mọi thứ khiến cảm xúc của tôi bị chi phối và thay đổi hoàn toàn. Tôi muốn yêu anh như xưa, muốn bên anh và nói những lời nhẹ nhàng như trước. Thế nhưng có nhiều chuyện khiến tôi không thể bình thường được, nó khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và bất lực với bản thân mình.
Hôm nay 19/10 và ngày mai là 20/10, tôi không còn xa anh như trước, đã bên anh và nhìn thấy anh rất nhiều. Nhưng đột nhiên sáng nay khi thức dậy, tôi cảm thấy mọi thứ khác quá.

Nếu như năm ngoái khi tỉnh dậy đi làm, bắt đầu một ngày mới bằng cảm giác thoải mái, vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Tôi tỉnh dậy một mình và chưa hề có những tưởng tượng gì về hình ảnh về dáng dấp của anh, anh trong tôi vẫn còn là một cái gì đó xa vời, mờ nhạt. Thế nhưng năm nay khi tôi tỉnh dậy, tôi nhìn anh từ sau, anh đang là áo đồng phục đi làm, anh là người đã bên tôi trong quãng thời gian qua.

Tự nhiên tôi ước, ước hôm nay anh cũng như tôi cảm thấy hôm nay là một ngày ý nghĩa. Anh sẽ đến hôn tôi và đánh thức tôi dậy, nhưng chắc anh cũng không có thời gian để nhớ, đôi khi cuộc sống bộn bề cũng khiến anh chẳng thể nhớ được. Cứ nhìn anh đằng sau tôi nghĩ về mọi chuyện. Sáng nào cũng vội vàng đi làm vì cái tội ngủ cố của tôi, vì tôi biết có anh rồi nên cứ ỉ nại vào anh. Dù biết điều đó không tốt và khiến anh không vui.

Lúc đi làm, tôi thấy chúng tôi như hai người xa lạ, khi bước vào nhà thì là người một nhà còn khi ra đường chúng tôi cũng chỉ là những cá thể đang di chuyển trên quãng đường đó mà thôi. Tôi thấy mình chẳng có chút gì đó liên quan đến anh, anh khác xa với những gì mà tôi thấy khi ở gần nhau. Thấy sự lạnh lùng, xa cách và chút gì đó khó tính từ anh. Cứ thế chúng tôi rẽ sang hai hướng khác nhau và bắt đầu một ngày làm việc như bao ngày khác.

Tôi không phải đi đường, để mặc anh đằng sau không để ý, tôi không ngoái lại vì sợ đâm vào xe trước, tôi vẫn nhìn anh ở trong gương, và vẫn biết anh luôn đi theo tôi, dõi theo tôi và bảo vệ tôi. Tôi cảm nhận được luôn có anh ở đằng sau mình. Tôi thầm cảm ơn anh cảm ơn cuộc sống vì điều hạnh phúc đó từ anh.

Tôi đi đường nhưng tôi vẫn suy nghĩ, nghĩ về anh, đôi lúc đi sau anh tôi nhìn anh thật kĩ và biết được rằng, người con trai đó là người yêu tôi, anh ấy yêu tôi rất nhiều. Và tôi cũng yêu anh, yêu anh nhiều.






Hôm nay 19/10/2017. Tròn 1 năm chúng tôi gặp mặt nhau, tôi sẽ không nói, và tôi muốn biết xem đối với anh, ngày hôm nay có thực sự có ý nghĩa với anh không. Vì chúng tôi từng có ý định lấy ngày này là ngày kỉ niệm ngày yêu nhau.

Hi vọng năm sau tôi vẫn còn đủ thời gian, đủ sự vui vẻ thoải mái và cảm xúc để ngồi hồi ức lại những ngày kỉ niệm này của chúng tôi.
Năm ngoái gặp nhau còn e ngại, muốn năm tay nhau còn thẹn thùng, nhưng năm nay bên nhau rồi liệu có tranh thủ tận dụng trọn vẹn những điều giản đơn này không anh?

Thứ Tư, 4 tháng 10, 2017

Gửi em cô gái tổn thương và trưởng thành

Mùa thu đến, mùa của sự yêu thương, mùa của những nỗi buồn chất chứa. Em dấu mùa thu vào trong ánh mắt, dấu cả những nỗi buồn em mang. Sau những tổn thương mất mát, em nói em sẽ mạnh mẽ, em sẽ không yếu đuối thêm nữa. Em sẽ là em một cô gái kiên cường, sẽ không bao giờ rơi lệ vì một người con trai nào khác.

Người khác cảm thấy mệt mỏi vì em, người khác thấy em lạnh lùng, khô khan, người khác ghét em... Em đáng thương đến mức bản thân muốn tự vòng tay ra ôm lấy chính mình. Đến bao giờ mới có người thực sự hiểu em, ôm lấy em vào lòng, ôm lấy cả những nỗi đau trong lòng của em.

Đấy, cô gái của tôi lại khóc rồi, khi em đang cố gắng dùng lí trí để gõ những dòng chữ này, thì em -  cô gái của tôi lại nghĩ đến những tổn thương mà nước mắt không ngừng rơi...

Người đó nghĩ nước mắt của em là giả tạo, người đó chẳng còn lắng nghe, chia sẻ và cảm thông em như trước nữa. Người đó ngày càng trở nên xa lạ và bộc lộ rõ những điều mà tôi vẫn nơm nớp lo sợ. Có quá nhiều thứ ấm ức dồn nén trong lòng em, khi nó chất chứa quá nhiều thì chỉ cần một câu nói vô tình thôi, cũng đủ làm nước mắt em tuôn rơi.  

Tình yêu đó đối với mọi người nó là hoàn hảo, là viên mãn, nhưng em lại đang chết chìm trong sự cố gắng về tình yêu ấy. Em thấy hoảng loạn do chính những gì mình tạo ra. Em cố gắng gạt bỏ tất cả chỉ để bên người ấy, cố gắng hiểu, cố gắng hòa hợp và cố gắng chấp nhận mọi thứ như một điều hiển nhiên. Thế nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì em càng tổn thương ôm lấy những nỗi buồn bấy nhiêu.

Em lắng nghe lòng mình, em cảm nhận được mọi thứ đang vỡ vụn trong chính tâm hồn mình. Tay em vẫn cố nắm lấy mà chẳng dám buông, bởi em biết nếu có buông lúc này thì nó còn đau hơn lúc em cố giữ. 

Em phải làm sao để khoảng trời của bản thân được bình yên, phải làm sao để bản thân cảm thấy không bất an, phải làm sao để giảm đi những áp lực, mệt mỏi khi nó đang đi quá sức chịu đựng...



Mùa thu càng làm đôi mắt ấy thêm đượm buồn, đôi môi ấy thêm khép lại và nỗi đau thêm cứa sâu....

Ai đó nói tuổi 26 là đẹp nhất? Tuổi 26 với những chông chênh, những áp lực, mệt mỏi chỉ mùa thu mới hiểu.