Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2018

Hôm nay mẹ buồn.... Kem ạ! ( 18/5/2018)

Mẹ thấy buồn Kem ạ. Vì bố bắt mẹ làm những điều mẹ không thích. Mẹ biết, biết rằng những điều bố bắt mẹ làm đều vì muốn tốt cho mẹ, đều vì muốn mẹ sẽ tốt hơn trong mắt người khác. Nhưng bố cũng có bao giờ hiểu được rằng, mẹ cũng luôn cố gắng làm những điều mà bản thân không thích cũng chỉ vì điều đó tốt cho bố. Nếu như nó không vì bố thì mẹ cũng chẳng bao giờ làm.


Bố hiểu tính mẹ mà, đúng không Kem? Bố đã từng rất hiểu mẹ nghĩ gì, muốn gì... thế nhưng càng ngày mẹ càng cảm thấy bố không còn muốn hiểu mẹ nữa. Dường như bố không còn muốn quan tâm, không muốn để ý đến những điều mẹ nghĩ như trước đây.


Từ trước đến giờ, lúc nào mẹ cũng tự hào, tự hào vị mẹ được bố Kem yêu nhiều như thế, yêu chiều và quan tâm như thế. Điều khiến mẹ hạnh phúc và bình yên nhất đó chính là sự thấu hiểu mà bố Kem dành cho mẹ. Vậy tại sao bây giờ bố lại thay đổi như thế? Do cuộc sống cơm áo gạo tiền sao? Do những áp lực của công việc, của cuộc sống hay sao? Mẹ thực sự không muốn như thế Kem ạ.



Bố có bao giờ hiểu được, yêu và lấy bố mẹ đã phải kìm nén rất nhiều, đã phải thay đổi và chấp nhận rất nhiều. Nếu không vì bố, mẹ sẽ chẳng bao giờ chấp nhận mình sống như thế này đâu Kem ạ. Mẹ sẽ khác, mẹ sẽ là một người sống tự do, thích làm những gì mình muốn và không bao giờ cố gắng làm những điều mình không thích. Nhưng vì bố, vì mẹ yêu bố, yêu nhiều như bố yêu mẹ vậy, mẹ chấp nhận hết.
Có nhiều chuyện mẹ tự mình thoát ra, tự mình tìm lối thoát cho mình để không làm ảnh hưởng đến tình cảm của bố va mẹ. Thế nhưng những điều đó cứ thế dồn nén lại trong lòng mẹ, mỗi lúc một nhiều lên, mỗi lúc một tăng lên. Để đến khi có chút gì đó không vui, không hài lòng, mẹ lại cảm thấy ngột ngạt, lại chẳng thể hiểu nổi được cảm xúc khi đó như thế nào.
Ngày hôm qua là một ngày thực sự tệ hại đối với mẹ, có lẽ bố cũng cảm thấy rất mệt mỏi vì điều đó. Mẹ chẳng còn muốn nói chuyện với bố, chẳng muốn quan tâm, chẳng muốn lắng nghe. Mẹ muốn đến 1 nơi nào đó thật xa, yên tĩnh và khóc, mẹ muốn khóc hết những gì đang dồn nén trong lòng, muốn khóc thật to, thật nhiều. Nhưng mẹ không làm được, vì mẹ sợ, sợ mẹ đi đâu đó bố con sẽ lo lắng, sẽ đi tìm và sẽ sợ hãi. Mẹ không muốn bố có chuyện gì trong lúc đi tìm mẹ, mẹ cũng sợ vì mẹ mà bố xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến bản thân. Vì thế mà mẹ vẫn phải về nhà, vẫn phải đối mặt với bố, nhưng tâm trạng của mẹ lúc đó thật sự tệ. Mẹ không còn đủ tỉnh táo để quan tâm đến những điều xung quanh, đến cảm giác của bố sẽ như thế nào nếu mẹ có biểu hiện như vậy.



Mẹ cũng rất thương bố, rất muốn được quan tâm và ôm chặt bố vào lòng. Thế nhưng mẹ chẳng thể làm được, vì trong tâm trí mẹ đang lấp đầy những hình ảnh không tốt về bố. Mẹ biết mình không nên như thế, nhưng mẹ đã làm thế.
Mẹ không thích bố bắt mẹ gọi cho chị hỏi thăm như vậy. Nếu như bố chỉ kể chuyện rằng anh Toàn ngã xe và nói mẹ là nhắn tin hỏi chị xem anh thế nào thì mọi thứ đã khác. Nhưng bố gọi điện bảo mẹ như kiểu bố bắt mẹ phải gọi, rồi như kiểu mẹ là đứa không biết cách sống nên bố phải dậy mẹ như thế. Mẹ cảm thấy bị tổn thương. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng vì còn rất nhiều lần khác nữa chị Quỳnh khiến mẹ cảm thấy không thoải mái. Chị ấy lúc nào cũng làm như mẹ là đứa không biết cách sống, là đứa mà bố mẹ không biết cách dậy. Điều đó khiến mẹ thực sự tổn thương và không hề thoải mái.



Nhưng bố con đã chẳng hiểu mẹ. Mẹ không thích nhưng vẫn cố gắng gọi cho chị rồi, mặc dù rất không thoải mái nhưng mẹ cũng đã cố gạt bỏ qua để không làm ảnh hưởng đến tình cảm của bố và gia đình. Nhưng lần thứ hai bố bắt mẹ gọi và mẹ không gọi, có lẽ chị Quỳnh đã trách mẹ với bố, và bố vẫn ép mẹ nhắn tin hỏi chị lần nữa. Mẹ chỉ nghĩ, việc đó có cần thiết hay không? Anh Toàn có thực sự thân thiết đến mức đó không? Điều đó tại sao bố không nói với chị như thế mà lại quay ra bắt mẹ cố làm điều mẹ không thích đến lần thứ hai.



Mẹ thử hỏi, nếu bây giờ mẹ bắt bố gọi điện cho Chị Thu hỏi thăm anh Hiền thì liệu bố có gọi không? Bố có vui vè gọi không? Rồi bố thử đặt bố vào địa vị của mẹ xem bố sẽ như thế nào khi người khác bắt mình làm những việc mình không thích.


Ông ngoại Kem ốm cả 10 ngày nay vẫn phải đi làm dù nắng nóng oi bức vì người ta ép làm cho kịp ngày đổ mái. Nắng như thế mà ông ngoại ốm, cộng thêm bị áp huyết cao mà vẫn phải làm dàn giáo tận tầng 3. Mẹ gọi điện về nói chuyện, hơn 8h tối mà cả nhà vẫn chưa được ăn cơm, bà ngoại và cụ ngoại vẫn đang phải dã lá thuốc cho ông ngoại. Ông ngoại ốm thế nhưng bố Kem có biết không? Bố Kem có gọi điện về hỏi thăm không nếu như mẹ bảo bố là ông ngoại ốm. Mẹ biết bố ngại, bố không muốn gọi nên mẹ chẳng nói với bố làm gì. Coi như bố không biết để bố khỏi áy náy. Rồi có bao giờ bố Kem tự động gọi nói chuyện hay hỏi thăm bà ngoại không? Ngay cả khi mẹ gọi video nói chuyện với ông bà ngoại mà bố Kem cũng tránh mặt, cũng không muốn nói chuyện, ngay cả việc chào hỏi bố mẹ một câu cũng không có. Chỉ là quay đi chỗ khác và không thích. Nhưng mẹ chưa bao giờ trách bố, cũng chẳng ép bố phải như thế nào. Vì mẹ biết bố không thích, hoặc bố ngại. Nhưng bố đã bao giờ hiểu được cho mẹ chưa?



Nghĩ đến việc bố bắt mẹ gọi hỏi thăm anh Toàn và nghĩ rằng mẹ không biết cách sống là mẹ lại thấy tủi thân, thấy bị tổn thương nhiều. Khi mà mẹ chưa bao giờ nghĩ về bố xấu hay nhưu thế nào, mặc dù rất nhiều lần mẹ không vui khi nhìn cái thái độ của bố với gia đình nhà mẹ. Nhưng mẹ cho qua, mẹ chấp nhận và mẹ tự bào chữa cho bố, tự nói rằng bố làm thế vì bố ngại thôi, bố không phải người như thế. 
Thế nhưng, người nhà bố và ngay cả bố lúc nào cũng nghĩ mẹ là người không biết cách sống, không thích nhà mẹ. Điều đó khiến mẹ buồn lòng lắm Kem ạ, thực sự cảm thấy buồn lòng, vì nó ảnh hưởng đến ông bà ngoại, mẹ không bao giờ muốn người khách đánh giá về ông bà ngoại. 


Mẹ đã từng 1 lần nghe thấy chị Quỳnh đánh giá về ông bà ngoại không tốt, và hơn 1 lần về mẹ không tốt. Mẹ sẽ biết thế và không thể quên được điều đó. Vì mẹ không cho phép ai làm thế với gia đình mình. Điều đó giống như việc mẹ không bao giờ thích ai đó đánh giá về bố con.
Nếu đã có những mặc cảm không tốt về nhau thì ở gần nhau lâu sẽ chỉ sinh ra những sự khó chịu mà thôi. Mẹ không biết sau này khi đẻ xong, ở cữ mấy tháng với ông bà nội, mẹ sẽ như thế nào. Liệu có làm gì đó khiến cho nhà bố con ghét mẹ không? Trước đây mẹ từng nghe bố con kể về rất nhiều người con dâu không tốt ở gần nhà ông bà nội. Và mẹ nghĩ, có khi nào, 1 ngày gần nhất mẹ cũng là chủ đề để người khác nói đến. Về 1 đứa con dâu lười, không biết cách sống.... Mẹ sợ điều đó, vì mẹ là người hay suy nghĩ, mẹ sợ mẹ sẽ bị trầm cảm để rồi gây ra những điều không đáng. 
Ngày hôm qua mẹ biết bố con đã rất mệt mỏi sau 1 ngày làm việc, bố đã chẳng thể ôm chặt mẹ, chẳng thể đủ bao dung để lắng nghe mẹ nói nữa. Bố đã mặc kệ và kìm nén cảm xúc của mình. Mẹ không muốn nhìn thẳng vào mắt bố, vì mẹ không muốn nhìn thấy sự mệt mỏi của bố lúc đó. Mẹ biết, biết bố đang rất mệt mỏi. Nhưng mẹ không làm khác được, vì chính bản thân mình cũng đang rất mệt mỏi Kem ạ.



Ngày hôm qua tự nhiên mẹ lại nhìn thấy bức ảnh bố chụp cùng 1 người con gái khác bố từng tán tỉnh, từng buông lời yêu thương, từng nói câu quan tâm. Mẹ thấy chạnh lòng và có chút ghen tuông. Mẹ không thích như thế, vì mẹ ích kỉ, mẹ không muốn san sẻ bố cho ai hết. Kể cả đó là quá khứ, là khi bố chưa gặp mẹ. Có phải mẹ quá yêu bố không? Hay mẹ ghen tuông quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều.


Mẹ cứ nghĩ đến việc bố từng nắm tay người khác, từng ôm người khác, từng âu yếu người khác... mẹ lại không muốn bố chạm vào người mẹ nữa. Vì mẹ thấy điều đó không thật, mẹ ghét nghĩ về điều đó, nên mẹ ghét lây sang cả bố. Mẹ biết mẹ không đúng, nhưng mẹ là thế. Mẹ xin lỗi Kem, xin lỗi cả bố Kem. 


Cảm giác này thật nặng nề, thật mệt mỏi, mẹ muốn chạy trốn, muốn đi xa quá Kem ạ. Nhưng mẹ lo lắng cho bố nhiều hơn, mẹ sợ bố đi tìm mẹ rồi ảnh hưởng đến bố. Nên mẹ cứ phải ở cạnh bố, nhưng tâm trạng mẹ không khá lên được.



Dạo này bố ít lắng nghe mẹ, ít quan tâm đến cảm xúc của mẹ. Mẹ càng lo sợ hơn khi sau này có Kem bố sẽ thay đổi nhiều hơn nữa. Lúc đó không biết mẹ sẽ như thế nào nữa. Mẹ liệu có vượt qua được những thử thách đó không? Mẹ cứ miên man mãi trong suy nghĩ đó, mẹ cứ sợ hãi và lo lắng mỗi khi nghĩ đến việc có một ngày bố sẽ chẳng quan tâm mẹ như bây giờ nữa. Mẹ của con thật ích kỉ phải không? Mẹ xin lỗi, xin lỗi cả Kem của mẹ và chk của mẹ.
Nhưng hôm nay mẹ buồn. Thực sự buồn.

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2018

Viết cho những ngày tháng hạnh phúc của hiện tại (9/5/2018)


Em viết những dòng này, để sau này có một lúc nào đó, khi hai vợ chồng mình có những thiên thần nhỏ ra đời. Em chắc chắn rằng khi đó chúng mình sẽ không còn những khoảng thời gian hạnh phúc như bây giờ nữa. Lúc đó, em hi vọng bản thân mình sẽ còn đủ tỉnh táo, đủ bình tâm để mở lại bài viết này đọc. Để cảm thấy rằng cuộc sống của mình cũng có những khoảng thời gian thật sự hạnh phúc như hiện tại.
Điều đầu tiên em vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn đến chồng của em. Người đã cho em tất cả những thứ mà cuộc đời em chưa bao giờ nghĩ đến rằng mình có thể nhận được trong kiếp này. Cảm ơn anh vì đã yêu em, thương em và luôn bên em mọi lúc. Cảm ơn rất nhiều ông xã ạ. Người chồng tuyệt vời và vĩ đại nhất trên thế giới này đối với riêng em.
Nhiều lúc em ngồi nghĩ một mình, em thấy mình đang sống 1 cuộc sống thực sự hạnh phúc anh ạ. Có 1 người chồng hoàn hảo, có 1 công việc để làm, có một thiên thần đang lớn dần trong bụng, có 1 cuộc sống ổn định, đầy đủ và an yên. Như thế là quá đỗi hạnh phúc rồi đúng không chồng? Tất cả là nhờ anh đó? Nhờ có anh mà em mới được sống những ngày tháng như thế này.
Sáng nào ngủ dậy, quay sang bên, em nhìn thấy anh đang ôm chặt em ngủ thật ngon, em đều cảm thấy ngày hôm nay như vậy là hạnh phúc rồi, cuộc đời tươi đẹp rồi, em không cần hơn. Chỉ thi thoảng anh không ôm em hay đêm qua giận anh chút thì em mới không có cảm giác đó thôi, nhưng mà số lần như thế rất ít anh ạ. Vì sáng nào em cũng được chồng em ôm chặt hoặc rụi đầu vào mà.
Cả ngày đi làm dù mệt mỏi, đau đầu hay áp lực như thế nào chỉ cần tối về được nhìn thấy anh, được nấu cơm cùng anh, ngồi ăn cùng ăn và nằm cạnh anh em đều cảm thấy như thế là hạnh phúc lắm rồi. Em luôn trân trọng và cố gắng tận hưởng trọn vẹn những điều tuyệt vời nhất ngày hôm nay. Bởi em biết, quãng thời gian này sẽ không còn dài nữa, sau khi bé Kem được sinh ra, cuộc sống của hai vợ chồng mình sẽ đảo lộn, mọi thứ sẽ không còn được như bây giờ nữa. Nhưng em vẫn mong chờ ngày đó xảy ra.
Em biết được rằng, nếu như bây giờ, tối tối em được anh tắm, ngồi ăn cơm được ăn đút, nằm được anh ôm, sáng dậy được anh bế, làm gì cũng được anh cho là nhất thì sau này khi có bé Kem thì điều đó sẽ chẳng còn. Anh sẽ dành điều đó cho con, và em sẽ không còn được hưởng trọn vẹn những điều đó nữa. Em sẽ phải san sẻ anh với con, sẽ có lúc cảm thấy tủi. Em ích kỉ lắm phải không anh? Nhưng mà em vẫn thích anh làm với em điều đó lắm lắm anh ạ.hihi... vợ anh mãi không lớn với riêng anh, anh nhỉ?
Thay vì sau này hai vợ chồng phải tập trung chăm sóc con, phải dành thời gian cho con thì hiện tại anh đều dành cho em, đều làm mọi thứ cho em. Sau này sẽ chẳng còn ngủ nướng cùng anh, chẳng còn ôm anh làm nũng không muốn dậy, chẳng còn được tắm chung thoải mái, chẳng còn được hôn hít, sờ mó anh như bây giờ. Sẽ chẳng còn rất nhiều thứ khác nữa anh nhỉ? Nghĩ đến thôi em đã thấy buồn rồi, buồn vì lúc đó sẽ chẳng còn được làm với anh hay được anh làm cho tất cả như bây giờ nữa. Em thích cuộc sống của mình hiện tại anh ạ. 
Nhưng em nghĩ, sau này nếu có con, anh sẽ luôn đỡ đần và chia sẻ cùng em, sẽ giúp em không phải trải qua những ngày tháng đáng sợ như nhiều người nói để dẫn đến trầm cảm, stress. Em tin chồng em sẽ cùng em vượt qua quãng thời gian mà ai cũng sợ đó, chỉ vài năm thôi anh nhỉ? Rồi sau đó khi con chúng ta lớn, chúng ta sẽ lại quan tâm và yêu thương nhau như bây giờ nhé? 
Anh hứa với em là, nếu khi có con rồi, em chấp nhận chia sẻ anh với con, chấp nhận chịu những vất vả và tủi hờn trong quãng thời gian con còn nhỏ. Nhưng khi con lớn rồi, con biết rồi, anh phải quan tâm em lại, hoặc quan tâm em theo cách khác để em không cảm thấy buồn tủi nhé? Nếu anh mà vì con mà bỏ bê em hoặc vô tâm với em, em sẽ ghét anh lắm đó, sẽ giận anh, không yêu anh và ứ cần anh nữa đâu đấy. Anh nhớ đấy.
Chỉ cần anh luôn em yêu, bên em, thương em và quan tâm chia sẻ cùng em như bây giờ thi em hứa, hứa sẽ luôn yêu thương anh, cố gắng vì anh. Em tin nếu anh dành cho em trọn vẹn, em cũng sẽ dành cho anh trọn vẹn. Vậy nên đừng để em biến thành người xấu anh nhé?
Sau này cho dù cuộc sống mình có đảo lộn như thế nào, có thay đổi ra sao, có vất vả khó khăn, có mệt mỏi tủi nhục. Xin anh hãy luôn dành đến em sự dịu dàng, quan tâm và yêu thương như anh vẫn làm nhé? Em chỉ cần như thế thôi, em sẽ tự biết mình phải làm gì rồi, sẽ luôn trân trọng và thay đổi những cái không tốt, chỉ cần gia đình mình mãi hạnh phúc. Như thế là em thấy cuộc đời này đủ mãn nguyện rồi, em không cần nhiều, không cần anh cho em giàu sang phú quý hay là vật chất. Em chỉ cần anh thôi, tình yêu của anh và những gì anh đã và đang làm với em hiện tại.
Đừng bao giờ thay đổi anh nhé? Xin hãy yêu em và đối sử với em như thế này cho đến khi mình 80 tuổi anh nhé?
YÊU ANH NHIỀU? CHỒNG EM Ạ?